
tính của mình nữa. Sợ vì tôi không biết phải đối
diện với em thế nào, phải làm gì với những cảm xúc kì lạ đang tuôn trào
trong lòng mình.
Nói đến đây, Trác Phi Dương không khỏi nở một nụ cười khi nghĩ đến những kỉ niệm vui vẻ và ngọt ngào đã có với Thy Dung.
_Khi nghe được câu tỏ tình của em, nghe em nói câu “Tôi thích anh”, vào
lúc đó tâm trạng của tôi rất mâu thuẫn. Một mặt tôi tham lam muốn giữ em lại không để cho em đến với Bách Khải Văn. Một mặt tôi lại sợ hãi, muốn né tránh tình yêu. Tôi đã từng yêu, từng đau khổ, từng sống trong nhớ
thương, dằn vặt và cô độc hơn 18 năm qua, nên tôi rất sợ mình sẽ phải
trải qua cảm giác đáng sợ đó thêm một lần nữa. Nhưng tôi đã không thể
chạy trốn khỏi vận mệnh, cũng không thể lừa dối được chính mình. Vào cái giây phút, em nói em thích tôi, cũng là lúc em đã buộc chặt một sợi dây vô hình vào trái tim tôi, dù tôi có chạy trốn, có đi bao xa, cũng không thể thoát khỏi được hình bóng của em. Cuối cùng, sau hơn một tuần sống
trong dằn vặt và khổ sở, biết tin em đang đi du lịch cùng với Bách Khải
Văn sang Las Vegas, tôi đã theo em đến đó, vừa để giải quyết công việc,
vừa để tìm gặp em và nói cho em biết tôi đã thích em nhiều như thế nào.
Trác Phi Dương dừng lại trong giây lát, đôi mắt hắn vẫn thiết tha và dịu dàng nhìn Thy Dung.
_Khi gặp lại em ở bữa tiệc, tôi đã mừng như điên, rất muốn chạy lại ôm
chầm lấy em. Nhưng khi biết em và Bách Khải Văn đang sống cùng nhau
trong một khách sạn, tôi lại hận không thể đấm vỡ mặt hắn. Không kiểm
soát được sự tức giận vì ghen tuông, tôi đã bắt ép em hẹn hò cùng với
tôi. Tôi biết làm như thế là tôi sai, tôi không đúng, nhưng nếu không
làm như vậy, tôi sợ mình sẽ không còn cơ hội để có lại được em thêm một
lần nữa. Lúc nhìn thấy em đi lang thang trên đường trong màn mưa, trái
tim của tôi cũng muốn nhảy theo từng bước chân của em. Em có biết là
buổi tối hôm ấy là buổi tối vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi không ?
Đến sáng hôm sau, tôi còn vui vẻ và hạnh phúc hơn nữa khi em đã hứa sẽ
cùng tôi hẹn hò. Nhưng mà….
Ánh mắt Trác Phi Dương trở nên sắc lạnh.
_Em lại đột ngột bỏ về, em đi cùng với Bách Khải Văn mà không thèm nói
với tôi một câu nào cả. Vì em, cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì ra hồn, tôi đã bỏ ngang công việc và mua vé máy bay về nước ngay trong
buổi tối hôm ấy.
Thy Dung rơi lệ, trái tim tan nát vì đau.
_ Trác Phi Dương, anh nói dối ! Rõ ràng trước khi tôi ra về, tôi đã viết một bức thư ngắn cho anh kìa mà ? Hơn nữa, tôi về nước vội vã là do
biết được tin ra đình tôi xảy ra chuyện, tôi không có đi cùng với Bách
Khải Văn. Lẽ nào anh không nhìn thấy tờ giấy mà tôi đã để lại cho anh
trên mặt bàn kính trong phòng khách ?
Trác Phi Dương thoáng giật mình. Hắn cố nhớ lại hình ảnh của ngày hôm
đó. Hắn nhớ khi hắn mở cửa bước vào trong phòng khách sạn, vì không thấy Thy Dung đâu cả, tưởng Thy Dung đang tắm trong phòng tắm, liền gõ cửa
phòng. Trong khi đó, cô thư kí đứng ngoài phòng khách, gần chiếc bàn
kính.
Trác Phi Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt hằn lên những tia nhìn oán
hận. Hắn đã biết được nguyên nhân vì sao, hắn không nhận được bức thư
ngắn của Thy Dung. Vậy là hắn đã hiểu lầm và nghi oan cho cô ấy.
Nhìn sắc mặt hết xanh rồi lại trắng của Trác Phi Dương. Thy Dung thở dài mệt mỏi, đoán chắc rằng hắn đã không nhìn thấy tờ giấy mà mình đã để
lại cho hắn.
_ Trác Phi Dương – Thy Dung chua xót thì thầm gọi tên hắn – Tôi không
cần biết anh có thật lòng yêu tôi không, mối quan hệ của hai chúng ta
đến đây là kết thúc.
Thy Dung thống khổ ôm chặt lấy ngực, cả thân hình không ngừng run rẩy.
_Tôi không thể tha thứ cho người đã hủy hoại và phá nát hạnh phúc của
gia đình tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không trả thù anh, cũng sẽ không nói
lại chuyện này cho bố mẹ tôi biết. Chúng ta giờ trở thành hai con người
xa lạ. Nếu mà có lỡ gặp lại nhau, lúc đó tôi sẽ chào anh là ác Phi
Dương, còn anh có chào hỏi tôi không, cũng không cần thiết.
Thy Dung bịt chặt miệng, nước mắt giống như những bông tuyết trắng trong trời mùa đông giá rét. Từng giọt từng giọt rơi thấm ướt lòng bàn tay.
Trác Phi Dương sợ hãi, vội phi thân lại gần Thy Dung, giữ chặt lấy cánh tay, không để cho Thy Dung đi.
Trác Phi Dương ôm chặt lấy Thy Dung vào lòng. Hắn đau khổ kêu lên.
_ Thy Dung, hãy nghe tôi giải thích. Người gửi những tin đồn về ông Gia
Huy lên mặt báo đúng là do tôi làm, còn những việc khác đều không phải.
Tôi biết khi nói những lời như thế này, em sẽ không tin tôi. Nhưng đó là sự thật, tôi có thể thề trên mạng sống của chính mình là tôi không hề
bắt cóc Hoài Thương, cũng không gửi thư tống tiền, hay thuê bọn đâm thuê chém mướn giết chết bố em ở trong rừng.
Thy Dung giãy dụa, đấm đá loạn xạ vào người Trác Phi Dương, cố gắng tránh thoát vòng tay ôm ấp của hắn.
_ Trác Phi Dương ! Mau buông tôi ra ! – Thy Dung căm phẫn hét to – Anh
tưởng rằng sau tất cả những gì mà anh gây ra cho gia đình tôi, tôi sẽ
tin anh nữa sao ? Được, nếu anh đã nói anh chỉ là người gửi tin đồn của
ông nội tôi trên mặt báo. Vậy thì anh hã