
Nói đi, tại sao em lại không vui, em không hài lòng ở điểm gì ?
Hoài Thương bặm môi, giận dỗi nhìn vào mắt Trần Hoàng Anh.
_Anh còn nói nữa. Anh là người yêu của em, anh phải chủ động trong mọi
chuyện chứ ? Có phải nếu em không đòi anh mua quà cho em, thì anh sẽ
không mua gì cả, đúng không ?
Trần Hoàng Anh nghẹn họng, có cảm giác mình vừa mới phải uống một bát
thuốc đắng. Về điều này, hắn tự nhận là do bản thân hắn sơ xuất, cô ấy
giận hắn cũng đúng thôi.
Trần Hoàng Anh nắm lấy tay Hoài Thương, kéo Hoài Thương vào lòng. Hắn nhẹ giọng nói:
_Anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa. Từ bây giờ anh sẽ cố gắng chủ động trong mọi chuyện, sẽ không để em nhắc nhở anh nữa.
Mặc dù Trần Hoàng Anh đã hứa như thế, nhưng Hoài Thương vẫn không thể
vui lên nổi. Trần Hoàng Anh là người tình hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại quá cứng nhắc trong cách hành xử, chính vì thế Hoài Thương luôn phải
chủ động trong mọi chuyện. Trần Hoàng Anh giống như một đứa trẻ đang
trong quá trình trưởng thành, cần người lớn ở bên cạnh dạy bảo và chỉ
dẫn. Nếu chỉ yêu vẻ bề ngoài của Trần Hoàng Anh, Hoài Thương sẽ không
phải khổ sở như bây giờ. Vì yêu hắn, Hoài Thương phải chấp nhận tất cả
điều hay và điều dở ở hắn, hai nữa, hắn cũng đâu phải là người xấu, chỉ
là người thiếu lãng mạng trong tình yêu thôi.
Thấy Hoài Thương không lên tiếng nói gì. Tưởng Hoài Thương vẫn còn giận mình, Trần Hoàng Anh xuống nước năn nỉ.
_Em nói gì đi chứ ? Em không thể bỏ qua cho anh được sao, hay là anh chạy đi mua hoa cho em bây giờ nhé ?
Hoài Thương vừa bực mình vừa buồn cười, thấy mình và hắn thật xứng đôi,
một người có tính cách trẻ con, thích quậy phá và nghịch ngợm, người kia lại quá cứng nhắc, có cách sống như một ông cụ non.
Hoài Thương vòng tay qua cổ Trần Hoàng Anh, cười bảo:
_Thôi em bỏ qua cho anh đấy. Lần sau, đừng để em nhắc lại lần thứ hai.
Trần Hoàng Anh vui vẻ khi được Hoài Thương tha thứ và bỏ qua cho mình.
_Tối nay, em muốn đi đâu chơi không hay là em muốn ở nhà ?
Hoài Thương lo lắng nhìn vết thương trên bụng Trần Hoàng Anh.
_Anh vẫn còn bị thương chưa khỏi, em không muốn anh mệt nhọc vì em.
_Em đừng nói thế. Em và anh đi chơi, có phải làm việc gì đâu mà mệt mỏi.
Hoài Thương gật gù, tán thành lời nói của Trần Hoàng Anh.
_Nếu anh đã nói như thế, thì hai chúng ta đi xem phim đi.
Trần Hoàng Anh đáp ứng ngay lập tức.
_Được.
Nhờ Dì Lý nói lại với bố mẹ mình đôi câu, cả hai đưa nhau đi xem phim bằng xe mô tô phân khối lớn của Trần Hoàng Anh.
Đến rạp chiếu phim lớn của thành phố lúc gần chín giờ tối. Trong khi
Trần Hoàng Anh mua vé xem phim, Hoài Thương đi mua thức ăn và đồ uống.
Trần Hoàng Anh là người không mấy am hiểu tâm lý của con gái, vì vậy
thay vì chọn phim tâm lý tình cảm, có những cảnh quay hôn nhau, khóc
sướt mướt dành cho những cặp tình nhân, hắn lại chọn phim khoa học viễn
tưởng có tựa đề “Chuyến du hành đến vũ trụ”
Khi cùng Trần Hoàng Anh vào rạp, máy chiếu phim bắt đầu quay, Hoài Thương mới té ngửa, than thầm trong bụng.
Hoài Thương không biết nên khóc hay nên cười, đã cùng Trần Hoàng Anh hẹn hò một thời gian nhưng Trần Hoàng Anh vẫn không thể dung nạp được bất
cứ một tính cách trẻ con và mộng mơ nào của Hoài Thương cả, dường như
hắn là một cỗ máy đã được lập trình sẵn nên khó mà thay đổi được.
Bộ phim “Chuyến du hành của vũ trụ” không phải là không hay, chỉ là buổi tối hôm nay không thích hợp với không khí lãng mạng mà Hoài Thương muốn tạo ra. Kế hoạch bị tan biến thành mây khói, Hoài Thương vừa xem vừa
rầu rĩ không vui.
Trái ngược hoàn toàn với Hoài Thương, Trần Hoàng Anh lại rất có hứng thú với bộ phim. Hắn xem một cách chăm chú, mắt nhìn thẳng vào màn hình,
thân người ngồi ngả ra sau ghế, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng và thư thái.
Hoài Thương nhai bỏng ngô, uống nước cam, lại nhai bỏng ngô, lại uống
nước cam…… Trần Hoàng Anh vẫn không chú ý đến Hoài Thương, bộ phim đã
hút hết tâm trí của hắn rồi.
Hoài Thương tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ rủ Trần Hoàng Anh đi xem phim nữa. Nếu mà có cùng đi xem phim với hắn, sẽ chuyển thành hắn đi
mua thức ăn và đồ uống, còn mình chọn mua vé xem phim.
Hết 90 phút, bộ phim kết thúc, Trần Hoàng Anh quay sang nhìn Hoài Thương, thấy cô người yêu của mình đã ngủ say từ bao giờ.
Hắn kinh ngạc nhìn Hoài Thương mất một lúc, sau đó hắn bật cười. Rõ ràng người khăng khăng muốn được đi xem phim bằng được là Hoài Thương, kết
quả khi đến rạp lại lăn ra ngủ thế này.
Bộ phim đã kết thúc, không thể ở đây lâu, Trần Hoàng Anh bất đắc dĩ đành phải đánh thức Hoài Thương dậy.
Vỗ nhẹ mấy cái vào má Hoài Thương, Hoài Thương mới nửa mơ nửa tỉnh, mông lung mở mắt nhìn Trần Hoàng Anh.
_ Hoài Thương ! Dậy đi, chúng ta cần phải về nhà, bộ phim đã kết thúc rồi.
Hoài Thương dụi mắt, loạng choạng đứng dậy.
Trần Hoàng Anh liền đỡ lấy Hoài Thương, nắm tay, dìu Hoài Thương đi ra ngoài.
Trên đường về nhà, Hoài Thương vòng tay ôm chặt lấy eo Trần Hoàng Anh, ngủ gà ngủ gật.
Trần Hoàng Anh lái xe thật chậm, một tay cầm tay lái, tay kia nắm lấy
tay Hoài Thương, chỉ sợ cô người yêu của mìn