
ch cười trở lại, học được cách quan tâm lo
lắng và chăm sóc cho người khác.
Thy Dung khép mi lại, đón nhận nụ hôn của Trác Phi Dương.
Nụ hôn dứt, cả hai nhìn vào mắt nhau, trong đáy mắt có biết bao nhiêu
điều muốn nói, tất cả ngôn ngữ đều được chuyển tải qua ánh mắt, nhịp
đập trong trái tim cùng hòa quyện, mười đầu ngón tay lồng vào nhau. Vào
giây phút này, cả hai đã nắm bắt được hạnh phúc và tình yêu của cuộc đời mình.
Trong bóng đêm mờ ảo, những con đom đóm chập chờn bay lượn chung quanh.
Chúng đang thắp sáng cho tình yêu của Thy Dung và Trác Phi Dương.
Thy Dung ngồi dựa đầu vào vai Trác Phi Dương, cùng nhau ngắm nhìn khung
cảnh ban đêm. Gió thổi vu vi. Sợ Thy Dung lạnh, Trác Phi Dương cởi áo
vét khoác lên vai Thy Dung, ôm gọn Thy Dung vào lòng.
Thời gian chầm chậm trôi, Thy Dung ngủ quên trong lòng Trác Phi Dương
lúc nào không hay, khuôn mặt khi ngủ say trông an lành và thánh thiện.
Trác Phi Dương cả một đêm không ngủ. Hắn ngồi im một chỗ, tay vẫn ôm siết nhẹ lấy Thy Dung vào lòng.
Phía xa xa, bình minh đang dần lên, một mặt trời hồng mang theo những tia nắng đầu tiên đang xuất hiện.
Hơn năm giờ sáng, Hoài Thương giật mình thức giấc. Đưa tay gãi đầu, miệng
chóp chép như trẻ con, khuôn mặt ngái ngủ, đôi mắt mông lung mở ra.
Hoài Thương chống tay xuống nệm, mắt nhắm mắt mở ngồi nhỏm dậy. Hai tay vươn lên cao, duỗi người cho đỡ mỏi.
_Em đã tỉnh ngủ rồi ?
Hoài Thương nghe thấy có tiếng cười trầm thấp bên cạnh.
Hoài Thương đột ngột ngưng hết các động tác, giống như vừa mới bị người
khác hô bùa chú, giật mình, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn người đàn ông
đang nằm trên giường.
Hình ảnh đầu tiên mà Hoài Thương nhìn thấy là nụ cười mang theo vẻ giễu
cợt của Trần Hoàng Anh, hàm răng sáng bóng, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ,
đôi mắt phượng, hẹp và dài, mái tóc màu bạch kim.
Sau năm giây chìm trong trạng thái bàng hoàng không dám tin, một tiếng
hét thất thanh, lanh lảnh vang lên xua tan đi bầu không khi vắng lặng
của căn nhà.
_A…a….a….. Trần Hoàng Anh…..tại…tại sao anh lại ngủ ở đây ?
Hoài Thương vội vơ lấy chiếc gối trên đầu giường, ôm gọn vào người, hốt hoảng nhìn Trần Hoàng Anh bằng con mắt đề phòng.
Trần Hoàng Anh nhăn mặt. Tiếng hét thất thanh và lanh lảnh của Hoài Thương vào sáng sớm gần như chọc thủng lỗ tai của hắn.
_ Hoài Thương ! Em có thể hét nhỏ được không ? Em không muốn tất cả mọi
người trong gia đình em đều thức dậy vào giờ này đấy chứ ?
_Anh…anh nói đi ? Tại sao anh lại ngủ ở đây ?
Hoài Thương lắp bắp, liên tục chỉ tay vào người Trần Hoàng Anh, như muốn chọc thủng năm hay sáu lỗ trên cơ thể hắn.
Trần Hoàng Anh nằm nghiêng, chống tay vào tai, nheo mắt cười với Hoài Thương.
_Em không nhớ gì sao ? Tối hôm qua là chính em leo lên giường của anh.
Em nhìn cho kĩ đi, đây là căn phòng bố mẹ em chuẩn bị cho khách, không
phải là phòng ngủ của em.
Hoài Thương liếc mắt nhìn xung quanh. Nhận ra đây không phải là phòng
riêng của mình, mặt Hoài Thương đỏ bừng như gấc chín, vừa xấu hổ vừa
quẫn bách, đầu càng lúc cúi càng thấp.
Nhìn cử chỉ đáng yêu của Hoài Thương, Trần Hoàng Anh hứng thú hỏi:
_Em đã nhớ chuyện xảy ra vào tối hôm qua chưa ?
Hoài Thương cắn cắn môi, cố nhớ lại mọi chuyện.
Hoài Thương nhớ…….
……..
……..
Tối hôm qua, sau khi dùng bữa tối với gia đình xong, Hoài Thương liền rủ Trần Hoàng Anh đi dạo trong vườn. Khu vườn trong biệt thự của nhà họ
Hoàng rất rộng, cây cảnh và những luống hoa được chăm sóc và cắt tỉa một cách cẩn thận, đầy nghệ thuật. Hoài Thương thích nhất là những bông hoa hồng bạch, thấy những khóm hoa lung linh trong ánh sáng bóng đèn điện,
liền xà xuống hái một bông.
Trần Hoàng Anh đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, say đắm nhìn cô
người yêu của mình khoe sắc bên hoa. Vào giây phút đó, hắn tưởng Hoài
Thương đã biến thành một nàng tiên áo trắng.
Kể từ lúc quen biết và gặp gỡ Trần Hoàng Anh, rồi nhận ra mình đã yêu
hắn, Hoài Thương có thói quen mặc quần áo và đầm màu trắng. Thành ra,
mỗi khi hai người đứng bên nhau, mọi người chung quanh tưởng họ là tiên
đồng ngọc nữ vừa mới hạ phàm.
Đột nhiên nghĩ ra được một điều quan trọng, Hoài Thương liền đứng bật dậy, quay sang bảo Trần Hoàng Anh.
_ Hoàng Anh, ngày mai em muốn anh mua hoa tặng em.
Trần Hoàng Anh sửng sốt nhìn Hoài Thương. Hắn rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, không hiểu những cô gái khác có đòi người yêu mua hoa tặng cho mình như Hoài Thương không ? Tuy nhiên, hắn yêu Hoài Thương cũng chính
vì tính cách thành thật và thẳng thắn ấy. Do đó, hắn sảng khoái đáp ứng:
_Được rồi, ngày mai anh sẽ mua hoa tặng cho em.
_Thật không ? – Hoài Thương sung sướng reo lên.
Trần Hoàng Anh bật cười trước tính cách trẻ con của Hoài Thương, thoắt
buồn thoắt vui, chỉ vừa mới nhận được một lời hứa vừa lòng đã phấn khích hô to lên rồi.
_Thật. Em thích hoa gì để anh mua tặng cho em ?
Đang cười tươi như hoa nở, Hoài Thương thu lại nụ cười, phụng phịu không vui.
Trần Hoàng Anh không thích ứng kịp với tính cách thay đổi như chong chóng của Hoài Thương.
_Em lại không vui nữa rồi.