
Dung mặc chiếc váy màu xanh dương, vì bị thương trên vai nên Thy Dung khoác thêm một chiếc áo chẽn dài
tay, mái tóc tơ màu đen buông xõa xuống vai, khuôn mặt hơi ửng hồng vì
vừa mới chạy xong, trông Thy Dung tươi tắn và xinh đẹp như hoa.
Không thấy bóng dáng Trác Phi Dương đâu, Thy Dung yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Cúi nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ 15. Chắc Trác Phi Dương đang trên đường đến đây, Thy Dung đoán.
Một lát sau, Trác Phi Dương lái xe đến nơi. Thấy Thy Dung đang đứng chờ mình trên vỉa hè, hắn tắt máy xe, mở cửa bước xuống.
Thy Dung ngây ngẩn nhìn Trác Phi Dương, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, cụp mi. Dáng vẻ ngượng ngùng và e thẹn.
_Lên xe đi.
Trác Phi Dương sững sờ nhìn Thy Dung. Thật lâu hắn mới thốt nổi nên lời. Sau chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, mối quan hệ của hai người đã
bước sang một trang mới.
Thy Dung làm theo lời Trác Phi Dương, lí nhí nói:
_Cảm ơn chủ tịch.
Trác Phi Dương bối rối cào tay vào mái tóc mất trật tự. Buổi tối hôm nay hắn mới ngắm nhìn kĩ Thy Dung. Cô ấy trông thật xinh đẹp và trẻ trung ! Trong lòng Trác Phi Dương không ngừng tán thưởng, mắt nhìn Thy Dung
không rời. Hai người bây giờ thật giống một đôi tình nhân đang hẹn hò.
Xe ô tô chuyển bánh. Trác Phi Dương quay sang hỏi Thy Dung:
_Cô muốn dùng bữa tối ở đâu ?
_Tùy chủ tịch đi. Tôi không biết chọn nhà hàng nào cả.
Thy Dung không nói cho Trác Phi Dương biết, mình đã ăn tối với cả nhà
rồi. Ban đầu Thy Dung định từ chối không muốn đi ra ngoài với Trác Phi
Dương, nhưng vì muốn được gặp hắn, Thy Dung đã nhận lời.
Thy Dung đã cho hắn quyền được lựa chọn, Trác Phi Dương không hỏi thêm
câu gì nữa. Cả hai rơi vào im lặng. Bầu không khí ngượng ngập và căng
thẳng. Hai người không biết nói gì với nhau, chọn chủ đề nào để xua tan
đi bầu không khí ngượng ngùng và xấu hổ mà cả hai đã vô tình tạo ra.
Thy Dung không dám quay sang nhìn Trác Phi Dương, ngồi nhích gần cánh
cửa xe ô tô, muốn cách hắn xa một chút, cố gắng hướng sự chú ý ra ngoài
khung cửa kính xe ô tô. Dù là một cô gái sống phóng khoáng, có tính cách hào sảng và mạnh mẽ như con trai, nhưng Thy Dung vẫn là một cô gái, vẫn có những cảm giác e thẹn, ngượng ngùng và xấu hổ khi ngồi cạnh người
con trai mà mình yêu, nhất là sau chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua,
Thy Dung càng xấu hổ, càng không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Trác Phi Dương.
Dáng vẻ căng thẳng và không được tự nhiên của Thy Dung cũng khiến Trác
Phi Dương căng thẳng và không được tự nhiên theo. Thỉnh thoảng hắn lại
quay sang nhìn Thy Dung. Thấy Thy Dung chỉ một mực nhìn ra ngoài khung
cửa sổ, không quay sang nhìn mình, hắn hơi buồn và cô đơn.
Đến nhà hàng Long Châu, Trác Phi Dương lái xe vào bãi đỗ xe trước cửa quán.
Thy Dung tự mở cửa xe bước xuống. Đứng lặng nhìn nhà hàng sang trọng và
cao cấp đang chìm trong ánh sáng trắng của bóng đèn điện, nằm ở phía đối diện.
Trác Phi Dương bước lại gần Thy Dung.
_Cô không thích nhà hàng này ?
Thy Dung lắc đầu đáp:
_Không phải. Tôi đang bị cách trang trí đẹp mắt của nhà hàng này cuốn hút.
Trác Phi Dương cười nhẹ:
_Ra là thế. Tôi lại tưởng cô không thích nhà hàng này. Nếu cô không thích, chúng ta có thể chuyển sang một nhà hàng khác.
_Đâu cần phải phiền phức như vậy. Chúng ta đến đây là để ăn tối không
phải sao ? Mỗi một nhà hàng đều có hay của nó, tôi không muốn bỏ lỡ.
Trác Phi Dương sửng sốt nhìn Thy Dung một lúc, sau đó hắn bật cười.
_Cô có ý nghĩ thật ngộ nghĩnh. Bây giờ tôi mới biết có người chọn nhà hàng chỉ vì tò mò và muốn được trải nghiệm.
Bị cười chê là trẻ con, Thy Dung bặm môi.
_Chủ tịch Trác, tại sao anh cứ cười chê tôi mãi ?
_Chúng ta đi vào dùng bữa tối thôi. Tôi đã thấy đói rồi.
Trác Phi Dương đi vào trong nhà hàng, với một nụ cười nhẹ trên môi.
Người khiến hắn luôn nở nụ cười không ai khác ngoài Thy Dung. Chỉ có hai người con gái khiến cho hắn cười, trước kia là Bạch Thư Phàm, bây giờ
là Hoàng Thy Dung.
Thy Dung phụng phịu đi theo Trác Phi Dương vào trong nhà hàng. Kể từ lúc tỏ tình và được Trác Phi Dương chấp nhận tình cảm của mình, Thy Dung đã biến thành một cô bé hay hờn dỗi, tình cách trẻ con đã dần lộ rõ. Thy
Dung thực chất là một cô bé con chưa trưởng thành, có những mơ mộng của
tuổi mới lớn, vì là chị cả, lại thường xuyên đóng giả là con trai, Thy
Dung đã che giấu đi tính cách thật của mình.
Trác Phi Dương và Thy Dung chọn một chiếc bàn trên lầu hai, cạnh bức
tường được làm bằng kính, có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ trên cao.
Nhân viên phục vụ nữ đưa menu cho hai người. Thy Dung chỉ gọi hai món ăn đơn giản.
Trác Phi Dương cau mày nhìn Thy Dung. Hắn không thích Thy Dung gọi ít
thức ăn như thế. Vì vậy, hắn gọi thêm cho Thy Dung mấy món ăn nữa. Thành ra lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, trên bày đầy ắp những đĩa
thức ăn thơm ngon và một chai rượu vang ngoại nằm nghiêng trong sô đá
được đặt ở giữa bàn.
Thy Dung tròn xoe mắt nhìn, tưởng Trác Phi Dương quá đói bụng, liền quan tâm hỏi:
_Chủ tịch Trác, chắc là anh đã đói bụng lắm rồi đúng không ? Cả