
rần Hoàng Anh nằm đông cứng trên giường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trái tim đập thật nhanh.
“Trời ạ ! Mình biết phải làm gì bây giờ ? Tại sao cô ấy lại uống rượu say và đi nhầm vào phòng của mình thế này ?”
Trần Hoàng Anh cào tay vào tóc, vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo. Hắn quyết định phải dìu Hoài Thương trở về phòng riêng, nếu không sáng mai mọi
người sẽ biết hắn và Hoài Thương ngủ qua đêm với nhau.
Trần Hoàng Anh nhỏm dậy, gọi nhỏ.
_ Hoài Thương, dậy đi ! Em đã đị nhầm phòng rồi.
Hoài Thương làu bàu trong miệng, gãi gãi má, kéo chăn che kín đầu.
Trần Hoàng Anh thấy vô cùng khổ sở. Nếu Hoài Thương là một cô gái khác,
hắn đã không ngần ngại đá bay cô ta xuống giường rồi. Hắn là một người
sạch sẽ, không thích chung đụng với người khác. Nhưng Hoài Thương thì
lại khác, Hoài Thương là cô gái hắn yêu, làm sao hắn có thể chịu đựng
cảm giác có người yêu nằm bên cạnh mà không được phép làm gì.
Thở hắt ra một hơi, Trần Hoàng Anh bước hẳn xuống giường, quén gọn chăn sang một bên, dứt khoát bế Hoài Thương lên.
Cũng may vào giờ khuya khoắt thế này, mọi người trong nhà đều đã ngủ hết cả, nên không ai chứng kiến cảnh Trần Hoàng Anh bế Hoài Thương từ trong phòng hắn đi ra.
Đặt Hoài Thương ngủ trong phòng riêng của mình, không dám ngồi lâu, Trần Hoàng Anh vội vã trở về phòng của mình.
Hoài Thương ngủ yên trên giường của mình cho đến hai giờ sáng, Trần Hoàng Anh cứ tưởng đã được yên, nhưng không phải như vậy.
Hơn hai giờ sáng, Hoài Thương dậy đi vệ sinh. Lúc trở về giường, vì
nghĩ đây không phải phòng của mình, Hoài Thương lại nửa tỉnh nửa mơ lần
mò đến phòng của Trần Hoàng Anh.
Từ lúc Hoài Thương đi nhầm sang phòng của mình, Trần Hoàng Anh đã mất
ngủ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đã ngồi nhỏm dậy. Thấy Hoài Thương
đang loạng choạng tiến vế phía chiếc giường của mình, bộ dạng của Trần
Hoàng Anh chỉ có thể dùng cụm từ trợn mắt há mồm để hình dung.
Chân đụng vào thành giường, Hoài Thương liền trèo lên, nằm úp xấp, ngủ ngon lành.
Trần Hoàng Anh cào vào mái tóc rối, hắn ngồi im trên giường, nhìn Hoài Thương mất một lúc lâu.
Không thể để Hoài Thương ngủ ở đây, Trần Hoàng Anh chống tay xuống nệm,
định bò qua người Hoài Thương. Đúng vào lúc đó, Hoài Thương vươn tay ôm
lấy cổ Trần Hoàng Anh, kéo cả thân hình hắn nằm đè lên người mình.
Trần Hoàng Anh trợn tròn mắt nhìn Hoài Thương, cả người hắn cứng ngắc.
Hoài Thương lẩm bẩm trong miệng.
_ Trần Hoàng Anh, em ghét anh, bảo mua hoa cho người ta mà có mua đâu.
Hoài Thương dụi đầu vào ngực hắn.
_ Trần Hoàng Anh, anh có biết là thích anh nhiều lắm không ? – Hoài
Thương phụng phịu – Người ta thích lãng mạng, tại sao anh không thể lãng mạng dù chỉ là một chút, cứ khô khan mãi như thế, em sẽ buồn lòng đó.
“Hóa ra đây là những điều mà cô ấy muốn.”
Trần Hoàng Anh không hiểu lý do vì sao Hoài Thương hay giận dỗi, không vui, bây giờ thì hắn đã hiểu được rồi.
Trần Hoàng Anh dịu dàng nở một nụ cười, vòng tay ôm lấy Hoài Thương vào
lòng. Cô người yêu của hắn dễ thương và đáng yêu thế này, hắn cần gì
phải để ý đến những việc khác nữa. Cô ấy nói đúng tình yêu đôi khi phải
cần đến sự lãng mạng, quan tâm và lo lắng đến cô ấy vẫn còn chưa đủ, mà
còn cần phải làm nhiều hơn thế nữa………
………..
………..
Hoài Thương chỉ nhớ được đến đoạn mình uống rượu say, sau đó không nhớ được gì nữa cả.
Trần Hoàng Anh mỉm cười, kéo Hoài Thương vào lòng.
_ Hoài Thương, anh sẽ thay đổi, em yên tâm đi.
Hoài Thương ngơ ngác không hiểu vì sao sáng nay lại có cảm Trần Hoàng Anh đã biến thành một con người khác.
Nhìn đôi mắt nai con của Hoài Thương, Trần Hoàng Anh bật cười, đưa tay véo mũi Hoài Thương.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ hồng mang những tia sáng của một ngày mới
đang lên. Mặt trời của hôm nay rực rỡ và đẹp hơn mặt trời của ngày hôm
qua. Cuộc sống của tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng đang dần khởi
sắc. Một trang sử mới lại bắt đầu. Mặt
trời lên, tia nắng le lói sau hàng cây. Trên mặt biển, sóng sô mạnh vào
ghềnh đá, nhưng con sóng tung bọt trắng xóa, âm thanh ầm ầm. Thy Dung
vẫn còn ngủ say trong vòng tay của Trác Phi Dương, giấc ngủ an lành và
bình yên. Lần đầu tiên Thy Dung mới có được một giấc ngủ ngon và sâu thế này.
Trác Phi Dương cúi đầu, ngắm nhìn Thy Dung ngủ. Đôi mắt hắn say đắm nhìn Thy Dung, hai ngón tay lướt nhẹ qua môi. Nếu có thể, hắn ước mơ có thể
mãi mãi được ôm Thy Dung thế này, cùng Thy Dung đón bình minh và cùng
ngắm cảnh hoàng hôn.
Sự động chạm của Trác Phi Dương khiến Thy Dung giật mình mở mắt. Bắt gặp Trác Phi Dương đang mỉm cười dịu dàng với mình, mặt Thy Dung đỏ bừng
như gấc chín, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Trác Phi Dương khôi hài bảo Thy Dung.
_Thật may là cô đã tỉnh ngủ rồi. Tôi còn tưởng cô sẽ bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc.
Nghe Trác Phi Dương nhắc, Thy Dung chuyển rời tầm mắt từ khuôn mặt đẹp trai của Trác Phi Dương ra mặt biển nằm ở phía xa xa.
Mặt trời đỏ rực như một hòn than đang trồi lên trên mặt biển. Nước biển
trong xanh, những lớp sóng không ngừng sô mạnh vào ghềnh đá.
Thy Dung dù sao vẫn còn l