
i Vũ Gia Minh.
_Chú Gia Minh ! Chú đã thẩm vấn bọn xã hội đen mà chú bắt được chưa ? Bọn chúng có khai ra manh mối gì không ?
Vũ Gia Minh chán nản, lắc đầu đáp:
_Chú đã dùng hết cách và thủ đoạn rồi, bọn chúng đều khai là bọn chúng
nhận được một cuộc gọi của một người đàn ông lạ mặt, nói sẽ cho bọn
chúng một số tiền lớn, nếu bọn chúng chịu làm theo lời của hắn ta.
_Chỉ có thế thôi à ? – Thy Dung không khỏi thất vọng – Bọn chúng không cung cấp được tin tức hữu ích nào khác sao ?
_Không có. Ban đầu, chú cũng cũng cho rằng chúng đang nói dối, vì thế
mới dùng bạo lực kết hợp với đe dọa bọn chúng. Nhưng….sau khi bị đánh
bầm dập, chúng vẫn khai giống như trước. Chú cho là chúng không lừa dối
chúng ta đâu, vì kẻ đứng sau vụ này đã thuê những tên đầu gấu thuộc
những băng xã hội đen khác nhau, chúng không có mối liên hệ và quen biết nào cả, hơn nữa lúc thẩm vấn, chúng đều bị cách ly, không thể ngụy tạo
lời khai.
Thy Dung ngồi bần thần trên ghế, không còn gì để hỏi Vũ Gia Minh nữa.
Nếu tất cả những gì mà Vũ Gia Minh nói là sự thật, kẻ bí ẩn kia không
phải là một con người đơn giản, tất cả chứng cứ đều được hắn ta xóa một
cách sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào. Bọn xã hội đen kia chỉ
là một quân tốt, bị hắn lợi dụng mà thôi.
Có một chuyện Thy Dung vẫn giấu cả nhà, là việc liên quan đến người đàn
ông bí ẩn, đã gửi một món quà giáng sinh có ý nghĩa về mặt tinh thần cho mình. Thy Dung không muốn để lộ chuyện này cho mọi người biết, muốn giữ riêng cho mình. Thy Dung tin rằng không sớm thì muộn mình sẽ tìm được
kẻ đó là ai.
Bầu không khí trong phòng trầm xuống, mỗi người đều đeo đuổi một suy
nghĩ riêng, không ai nghĩ ra được kẻ bí ẩn đó là ai, mục đích của hắn
khi trả thù nhà họ Hoàng có đúng là do hắn thật sự là cháu của ông Hoàng không, hay hắn là một người đàn ông khác ?
o-0-o
Dùng xong bữa tối với cả nhà, Thy Dung trở về phòng riêng, ngồi ôm gối
trên giường, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình máy vi tính. Thy Dung đang
xem lại mòn quà giáng sinh mà kẻ bí ẩn kia gửi cho mình. Mỗi khi nhìn
chú hề đang nhảy múa trong màn hình, cười thân thiện và vẫy tay với
mình, Thy Dung lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như Thy Dung đã
trông thấy nụ cười này của ai đó mà Thy Dung không nghĩ ra được.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, cắt ngang tâm trí tập trung của Thy Dung.
Thy Dung vươn người, lấy chiếc điện thoại Ipod đặt trên mặt bàn gỗ kê gần đầu giường.
Nhìn tên Trác Phi Dương nhấp nháy hiện lên trên màn hình điện thoại, trái tim Thy Dung không khỏi run lên.
Trong đáy mắt Thy Dung có sương mù, tầm nhìn mông lung. Thy Dung run run bấm nút xanh trên màn hình, áp điện thoại vào tai.
_Chào…chào chủ tịch.
Thy Dung nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhịp đập trong trái tim của mình.
_Chào….
Trác Phi Dương định nói là “Chào em” nhưng thấy không đúng lắm, nên vội chuyển sang thành:
_ Thy Dung, cô khỏe chứ ?
Thy Dung mở mắt ra, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
_Cảm ơn chủ tịch. Tôi khỏe. Chủ tịch đã ăn cơm tối chưa ?
_Tôi vừa mới từ công ty trở về nhà, hiện giờ vẫn chưa ăn cơm tối. Cô có muốn đi ra ngoài ăn dùng bữa tối với tôi không ?
Thy Dung mấp máy môi, ngập ngừng không biết nên nhận lời mời của Trác
Phi Dương, hay là nên từ chối. Sau chuyện xảy ra vào tối hôm qua, Thy
Dung vẫn còn xấu hổ và ngượng ngùng.
Sợ Thy Dung từ chối, Trác Phi Dương vội nói nhanh.
_Chúng ta chỉ gặp nhau một lát thôi. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu.
_Vâng. Tôi sẽ đi ăn tối với chủ tịch. Chủ tịch nói địa chỉ của nhà hàng đó đi, tôi sẽ đi tắc xi đến đó.
_Cô vẫn còn mệt, hãy để tôi đến đón cô.
Thy Dung hốt hoảng, gấp gáp bảo Trác Phi Dương.
_Chủ tịch, không được đâu ! Tôi không muốn bố mẹ tôi phiền lòng về
chuyện này. Chủ tịch hãy để tôi bắt tắc xi đến nhà hàng mà chủ tịch muốn ăn tối ở đó đi.
Trác Phi Dương trấn an Thy Dung:
_Cô yên tâm, tôi đã hứa không đến tìm gặp bố mẹ cô, tôi sẽ làm được. Cô
đứng đợi tôi trước đầu ngõ vào nhà cô, tôi sẽ lái xe đến đó đón cô.
Trác Phi Dương đã nói như thế, Thy Dung còn biết nói thêm câu gì nữa.
_Vâng. Nếu vậy thì làm phiền chủ tịch.
Chờ Trác Phi Dương cúp máy, Thy Dung buông thõng tay, chiếc điện thoại
Ipod nằm chỏng chơ trên nền nệm trắng tinh. Trái tim Thy Dung đập càng
lúc càng nhanh, dường như thế giới Thy Dung đều đang thay đổi, hẹn hò
lén lút với Trác Phi Dương cho Thy Dung cảm giác hồi hộp, xen lẫn với lo lắng và sợ hãi bị người thân trong gia đình bắt gặp.
Sợ Trác Phi Dương phải chờ lâu, Thy Dung nhỏm dậy, nhanh chân tiến đến
gần tủ quần áo. Thy Dung muốn chọn một bộ đẹp nhất để đi ra ngoài dùng
bữa tối với Trác Phi Dương. Mặt Thy Dung đỏ bừng khi nghĩ đến hình ảnh
ngồi sánh đôi cùng Trác Phi Dương trong một nhà hàng sang trọng nào đó.
Thy Dung lén lút trốn bố mẹ đi hẹn hò với Trác Phi Dương. An toàn thoát
khỏi nhà, đóng cánh cổng, Thy Dung băng mình chạy đi, chạy hết tốc lực,
chỉ sợ Trác Phi Dương phải chờ mình lâu.
Ra đến đầu ngõ, Thy Dung đứng trên vỉa hè, mắt dáo dác nhìn con đường
dài thẳng tắp trước mặt. Tối nay, Thy