
úng – Thy Dung tán đồng – Tôi cũng rất muốn cứu được em gái
tôi. Nhưng tôi không biết con bé bị tên bắt cóc kia giam giữ ở đâu.
_Chúng tay hãy phân công nhau ra, mỗi người mỗi việc, tỏa ra khắp các
con đường. Tôi tin rằng sớm muộn gì cũng tìm được cô ấy thôi.
_Cảm ơn anh – Thy Dung xúc động nói – Con bé Hoài Thương mà biết được những gì anh đã làm cho nó, nhất định sẽ nó rất hạnh phúc.
_Cô đừng nói thế - Trần Hoàng Anh tự trách – Tất cả là do lỗi của tôi.
Nếu tôi biết quý trọng cô ấy hơn, cô ấy đã không bị kẻ xấu bắt đi.
_Anh không cần phải tự trách bản thân mình. Đây không phải là lỗi của
anh. Kẻ xấu là nhắm vào gia đình tôi. Hắn sẽ không dừng lại khi chưa đạt được mục đích của mình.
_Sắp tới, cô có dự định gì không ?
_Vẫn tiếp tục công việc còn dang dở.
_Cô có cần tôi giúp gì cô không ?
_Tại sao lại không ? – Thy Dung nở một nụ cười – Anh sẽ giúp ích được tôi trong rất nhiều việc.
o-0-o
Hoài Thương đã bị nhốt trong một căn nhà gỗ tồi tàn, trong một vùng rừng núi xa xôi hẻo lánh. Hơn một tuần nay, người duy nhất lo sinh hoạt cho
Hoài Thương là người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, vừa câm vừa điếc.
Hoài Thương không bị đánh đập về thể xác, tinh thần cũng không bị tổn
thương gì nhiều. Chỉ có đôi lúc trong đêm tối, phải nghe tiếng chó sói
chu, tiếng sột soạt của động vật bốn chân di chuyển trên mặt đất, nghe
thấy những âm thanh lạ như tiếng người nói chuyện thì thầm. Vào lúc ấy,
thần kinh Hoài Thương căng thẳng tột đột, nằm run cầm cập trên giường.
Tiếng xích sắt bị khóa ở cổ chân kêu lên những âm thanh lành lạnh.
Đã có biết bao nhiêu lần, Hoài Thương tìm đủ mọi cách bỏ chốn. Nhưng
hoàn toàn vô tác dụng. Sợi xích sắt kia quá to, không có một thứ kim
loại nào có thể cắt đứt. Hoài Thương chỉ còn biết ngồi đếm thời gian
trôi trong tuyệt vọng. Trong lòng luôn cầu nguyện ai đó nhanh nhanh đến
cứu mình. Theo từng ngày, niềm tin trong Hoài Thương đang chết dần chết
mòn. Có đôi khi Hoài Thương bật khóc, muốn buông xuôi tất cả. Bóng tối
đang tràn ngập trong tâm trí Hoài Thương.
o-0-o
Buổi chiều hôm nay, nhà họ Hoàng lại nhận được một phong bì thư màu
trắng của tên bắt cóc. Trong phòng khách, tập trung đông đủ mọi người.
Ông Gia Huy đã được đưa đến một nơi an toàn, thần không biết quỷ không
hay. Bạch Thư Phàm và người thân trong nhà đều hy vọng nhà họ Hoàng có
thể vượt qua được kiếp nạn này.
Như mọi lần, Hoàng Tuấn Kiệt là người đầu tiên mở phong bì, lấy thư và ảnh.
Mọi người trong phòng chụm đầu, cẩn thận xem từng bức ảnh. Tú Linh khóc
nức nở, vùi đầu vào ngực chồng. Không có dũng khí xem đến bức ảnh thứ
hai chụp cảnh Hoài Thương bị xích vào cây cột, đã bật khóc.
Vũ Gia Minh chua xót, vòng tay, ôm siết lấy vợ vào lòng. Luôn miệng trấn an:
_ Tú Linh, em đừng khóc. Hoài Thương sẽ nhanh chóng bình an trở về với chúng ta thôi.
Tú Anh ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tú Linh. Mặc dù nó vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng đã hiểu chuyện như người lớn.
_Mẹ, mẹ đừng khóc. Mẹ khóc trông xấu lắm. Mọi người trong nhà đều đang cười mẹ kìa.
Vũ Gia Minh trừng mắt nhìn con gái:
_ Tú Anh, không được nói mẹ con khóc xấu.
_Bố thì lúc nào cũng bênh vực mẹ - Tú Anh bĩu môi, tỏ vẻ không phục.
Nhờ mấy câu đối đáp của bố con Vũ Gia Minh, bầu không khí đượm buồn và căng thẳng trong phòng khách đã dịu bớt.
Lần này, người đọc thư không phải là Vũ Gia Minh mà là Hoàng Tuấn Kiệt.
“Bạch Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt !
Các người chỉ mới thực hiện được một yêu cầu của tôi. Đừng tưởng tôi
không biết các người đang giở trò gì. Dám qua mặt tôi sao ?”
Dù tên bắt cóc không viết rõ hắn đang tự phụ, nhưng mọi người trong
phòng có thể hình dung ra dáng vẻ vênh vênh tự đắc của hắn ta.
“Tôi cho các người thời hạn trong ngày hôm nay.
Phải thực hiện yêu cầu thứ ba của tôi. Tôi muốn tài khoản trong ngân
hàng Thụy Sỹ phải có đầy đủ số tiền mà tôi yêu cầu các người gửi vào.
Nếu không, các người hãy chuẩn bị tinh thần mà nhận từng phần bộ phận
một trên cơ thể của cô ta đi.”
Dưới góc bên phải của tờ giấy vẫn là ký hiệu hình con rơi màu đen quen thuộc.
Hoàng Tuấn Kiệt vò nát tờ giấy trong tay. Ngồi ngả người ra sau ghế. Hắn mệt mỏi nói:
_ Không còn cách nào khác. Để cứu được Hoài Thương. Chúng ta bắt buộc phải làm theo yêu cầu của tên bắt cóc kia thôi.
Vũ Gia Minh lo lắng, nhắc nhở người bạn thân:
_Nếu cậu làm theo lời của hắn nói. Chẳng khác gì cậu chính thức tuyên bố tập đoàn Hoàng Thị bị phá sản.
_ Không sao cả - Hoàng Tuấn Kiệt nở một nụ cười buồn – Đối với tôi, con
cái quan trọng hơn tiền bạc. Chỉ cần cứu được Hoài Thương, ngay cả tính
mạng của mình tôi cũng không cần.
_ Hoàng Tuấn Kiệt, anh không được phép nói gở - Thư Phàm đau khổ quát to – Anh có thể coi rẻ sinh mạng của mình như thế sao ? Em không cần biết
sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Anh cũng phải hứa với em, phải bình an và sống thật khỏe mạnh. Nếu không, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho
anh.
Hoàng Tuấn Kiệt cảm động. Đôi mắt thâm tình nhìn vợ.
Mọi người trong phòng đều lắc đầu, le lưỡi. Họ phỏng đoán, nếu không
phải do ngại sự có mặt của họ