
phải vấn đề gì, hắn chỉ úp
úp mở mở, không dám nói thật cho Thy Dung biết. Bây giờ Thy Dung chẳng
những nghi ngờ hắn, còn mãnh liệt tò mò muốn biết hắn đang giấu diếm
mình chuyện gì.
Bách Khải Văn vòng tay, ôm lấy Thy Dung vào lòng, mũi hít lấy hương thơm trên tóc Thy Dung.
“Thy Dung, em có thể ở lại đây với anh lâu thêm một thời gian nữa được
không ?” Vòng tay Bách Khải Văn bỗng nhiên trở nên chặt hơn, giọng nói
của hắn hơi khàn, dường như nội tâm của hắn đang kích động.
Thy Dung lặng người không nói. Nghi ngờ càng lúc càng tăng. Phụ nữ dù
thông minh hay ngu ngốc, linh cảm của họ bao giờ cũng nhạy bén hơn đàn
ông.
“Thy Dung, tại sao em không nói gì ? Em…em không muốn ở lại đây thêm với anh nữa sao ?” Bách Khải Văn ngay lập tức nắm nhẹ lấy hai vai Thy Dung, đẩy Thy Dung ra, nhìn thật sâu vào mắt Thy Dung, hắn muốn biết Thy Dung đang nghĩ gì.
“Em đang nghĩ phải ăn nói với bố mẹ em thế nào ?” Thy Dung vuốt tóc, giả vờ tươi cười, giấu nhẹm những suy nghĩ không hay của mình vào tận sâu
trong đáy lòng, không muốn Bách Khải Văn đọc được suy nghĩ trong đầu
mình vào lúc này.
Thy Dung nắm lấy cà vạt sọc kẻ màu xám của Bách Khải Văn, dịu dàng nói
tiếp: “Bố mẹ em tuy không phải là người khó tính, nhưng sẽ khó tha thứ
cho tội lừa dối. Anh bảo em nên chọn theo cách nào, nên nói sự thật là
em đang đi theo anh, hay là nên nói dối rằng em đang đi du lịch Las
Vegas một mình ?”
Mấy câu cuối, Thy Dung không khỏi bỡn cợt hỏi Bách Khải Văn.
Thân hình cứng đờ của Bách Khải Văn thả lỏng dần dần, nụ cười nở rộ trên môi hắn.
Trong mắt người khác, Bách Khải Văn đang cười rất vui, nhưng khi lọt vào trong đáy mắt Thy Dung, lại biến thành một ẩn ý, mang một ý nghĩa khác
hẳn.
Người đàn ông này đang lừa dối mình, anh ta có rất nhiều bí mật !
Sống chung với Bách Khải Văn hơn một tuần đã khiến Thy Dung có kết luận
này. Bách Khải Văn không chỉ là một người đàn ông thâm sâu khó lường,
thủ đoạn có thừa, anh ta còn là một người đàn ông rất tàn nhẫn. Nhìn
cách mà anh ta đối xử với kẻ thù của mình thì biết, anh ta tuyệt đối sẽ
không cho ai con đường sống, nếu người đó dám đắc tội với anh ta. Một
người đàn ông tâm như có như không, ai sẽ là người nắm được tâm của anh
ta ?
Bách Khải Văn rời căn phòng 502, Thy Dung đứng trên ban công tầng năm
nhìn xuống sân khách sạn, thấy Bách Khải Văn vừa đi vừa nói chuyện điện
thoại với ai đó. Vì đứng ở một khoảng cách quá xa, Thy Dung không nhìn
rõ được biểu hiện trên khuôn mặt của Bách Khải Văn, nhưng lờ mờ thấy
được hắn đang tức giận và cau mày.
Thy Dung nhớ, mỗi lần chuông điện thoại reo, Bách Khải Văn đều ra ban
công nghe điện thoại không bao giờ nói trước mặt mình. Thy Dung không
muốn nghi bóng nghi gió, nhưng đã đến nước này không nghi ngờ không
được. Nếu đã thật lòng yêu nhau, tại sao khi nói chuyện công việc, Bách
Khải Văn không thể nói trước mặt mình, tại sao hắn luôn phải lén lút
nghe điện thoại như một tên tên trộm. Là do mình quá đa nghi sao ?
Thy Dung không biết, nhưng tự hiểu thà rằng tin vào của chính mình, còn
hơn tự lừa dối bản thân, mù quáng chạy theo những thứ không phải là của
mình, đôi khi có việc tưởng chừng là nhỏ, nhưng lại không nhỏ một chút
nào.
o-0-o
Sáng sớm, không thấy Hoài Thương xuống ăn cơm sáng với cả nhà, tưởng rằng con gái vẫn còn đang ngủ, nên không cho người lên gọi.
Như mọi hôm, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt sau khi ăn cơm sáng, chồng đến
công ty làm việc, vợ ở nhà vùi đầu vào nghiên cứu và thử nghiệm thuốc.
Do gia đình nhà chồng giàu có, Hoàng Tuấn Kiệt vì không muốn Thư Phàm
phải vất vả lái xe đi làm, đã xây riêng cho vợ một phòng thí nghiệm ở
sau vườn.
Mười một giờ trưa, Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện về nhà.
Thư Phàm mải nghiên cứu thuốc, làm việc đến quên cả thời gian, không hay biết Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện thoại cho mình, đến khi người làm trong
nhà gõ cửa phòng thí nghiệm mới giật mình phát hiện ra thời gian đã trôi qua quá nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn 11 giờ trưa rồi.
Thư Phàm cởi áo blouse, tháo găng tay và khẩu trang, tiến ra cánh cửa kính màu trắng.
“Đã đến giờ cơm trưa rồi sao ?” Thư Phàm cười hỏi bà giúp việc hơn 50 tuổi, đã làm việc cho gia đình bố chồng hơn 20 năm nay.
“Cô chủ, cậu chủ gọi điện thoại cho cô.” Bà giúp việc đưa điện thoại bàn cho Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt biết vợ ham mê công việc nghiên cứu và thử nghiệm
thuốc, sẽ không mang theo điện thoại di động vào trong phòng thí nghiệm, vì thế thay vì gọi vào điện thoại di động cho vợ, đã chuyển sang gọi
điện thoại bàn ở nhà.
Thư Phàm nói tiếng cảm ơn bà giúp việc, sau đó cầm lấy điện thoại bàn trên tay bà.
“Chào anh, anh đã nghỉ giờ làm việc vào buổi sáng rồi chứ ?” Thư Phàm dịu giọng hỏi chồng.
“Anh vừa mới kết thúc xong công việc. Em có muốn ra ngoài ăn trưa với anh không ?”
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đã kết hôn được hơn 18 năm, nhưng thỉnh
thoảng họ vẫn hẹn hò lãng mạng như một cặp tình nhân đang trong thời kì
mật ngọt yêu nhau.
Thư Phàm cười khẽ: “Chủ tịch Hoàng, sao sáng nay ngài lại có nhã hứng
mời tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa, ngài k