
n Hoàng Anh cao vút, ngữ khí ác liệt, đôi mắt dài và hẹp của hắn
đang có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
“Anh không nghe tôi nói gì sao ? Tôi nói, tôi không muốn hẹn hò với anh nữa.” Hoài Thương quát lại Trần Hoàng Anh.
Nước mắt tì tủi thân đã tràn ra như suối, quẹt nước mắt, Hoài Thương
nghẹn ngào nói: “Anh là một tên ích kỉ, một kẻ nhỏ mọn, anh chỉ biết có
mình anh, đâu có nghĩ cho người khác. Mặc dù chúng ta là giả vờ hẹn hò
với nhau, ít ra anh cũng phải có một chút thành ý chứ, đằng này anh coi
tôi là một con hầu của anh không bằng, hẹn hò như thế thì không hẹn hò
đi còn hơn.”
Hoài Thương sỉ mũi, dùng khăn tay lau, ngước đôi mắt long lanh lệ lên
nhìn Trần Hoàng Anh: “Tôi nhận thua, anh có thể giữ lại sợi dây chuyền
ấy làm kỉ niệm hay quăng bỏ nó đi là việc của anh. Chào anh, tôi hy vọng không bao giờ còn phải gặp lại anh nữa.”
Hoài Thương đùng đùng bỏ đi, lần này Hoài Thương bỏ đi thật, đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Trần Hoàng Anh đứng chết sững một chỗ, hắn không ngờ Hoài Thương lại
quyết liệt như thế. Là do hắn đã chọc giận cô bé sao ? Xem ra, đã đến
lúc hắn phải suy xét lại cách cư xử của mình rồi.
Buổi tối do quá buồn bực, Hoài Thương đã trốn nhà đi chơi. Thy Dung không
có ở nhà, nên không còn ai ngăn cấm Hoài Thương không được phép đi ra
ngoài vào buổi tối. Để tránh bị kẻ thù của chị gái tới làm phiền mình,
lần này Hoài Thương khôn ngoan không còn dám cải trang thành con trai
nữa.
Từ lúc gây sự cãi nhau với Trần Hoàng Anh và đột ngột bỏ ngang cuộc hẹn, Trần Hoàng Anh vẫn chưa gọi điện hay nhắn tin cho Hoài Thương. Hoài
Thương vì giận hắn vô tình và lạnh lẽo cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin cho hắn. Hoài Thương và Trần Hoàng Anh đang trong thời kì chiến
tranh lạnh.
Thật ra Hoài Thương đã thích Trần Hoàng Anh rồi, chỉ là vì lòng tự tôn
của con gái, vì xấu hổ nên không dám nói cho hắn biết. Hoài Thương đang
chờ Trần Hoàng Anh thay đổi, chờ hắn tiếp nhận tình cảm của mình, nhưng
phải chờ bao lâu trong khi hắn không hề coi trọng Hoài Thương, coi Hoài
Thương chẳng khác gì một con hầu để sai bảo.
Còn nhớ, hơn một tuần hẹn hò cùng với hắn, ngoài bắt Hoài Thương đi mua
thứ này thứ kia, bắt Hoài Thương phải xách đồ thay cho hắn, thì hầu như
tên Trần Hoàng Anh máu lạnh kia không làm gì cả.
Mỗi lần hắn tức giận, đều khoanh tay trước ngực, cao cao tại thượng ban bố mệnh lệnh cho Hoài Thương.
Hoài Thương nghi ngờ không biết mình thật sự có phải là con hầu của hắn không, mà tại sao hắn không có một chút tôn trọng mình ?
Càng nghĩ Hoài Thương càng chán, càng không muốn gặp lại tên Trần Hoàng
Anh không hiểu lý lẽ kia. Thích phải một tên máu lạnh coi như số mình
xui xẻo, không gặp may mắn. Mai sau trước khi thích ai, mình nhất định
phải mở to mắt quan sát cho thật kĩ. Hoài Thương vỗ vỗ ngực, tự an ủi
chính bản thân mình.
Rút kinh nghiệm lần trước, tối nay Hoài Thương không chọn đến quán bar
để quậy phá, mà chọn một nhà hàng sang trọng và lịch sự để ngồi thưởng
thức rượu ngon, lắng nghe tiếng nhạc du dương.
Vẫy tay bắt một chiếc tắc xi, Hoài Thương đọc điện chỉ cho anh tài xế.
Đi xe tắc xi mất hơn 10 phút mới đến nơi. Trả tiền cho anh ta xong, Hoài Thương mở cửa xe bước xuống.
Nhà hàng Cửu Long là nơi Hoài Thương thỉnh thoảng đến ăn trưa hoặc ăn
tối cùng với người thân trong gia đình, đa phần Hoài Thương đi cùng với
Thy Dung. Hoài Thương hay đi cùng với Thy Dung cũng không có gì lạ, hai
chị em nhà họ Hoàng như hình với bóng, đi đâu và làm gì cũng có nhau,
mặc dù Thy Dung không muốn cô em gái đi theo mình, vì sợ Hoài Thương gặp nguy hiểm, nhưng cô em gái nghịch ngợm kia lại không cho là thế.
Nhà hàng Cửu Long được bao xung quanh bởi những tấm kính trắng, ban đêm
đèn trong nhà hàng phản chiếu ra bốn phía chung quanh, tạo nên một khung cảnh ấm cúng và thơ mộng.
Hoài Thương đi qua một cây cầu nhỏ, phía dưới là hồ nước, có thể ví nhà
hàng Cửu Long là một đóa hoa sen nổi trên mặt nước. Hoài Thương thích
đến đây ăn uống, một phần cũng vì cảnh đẹp hiếm có của nó.
Bên ngoài là cảnh đẹp thơ mộng của tự nhiên, bên trong lại hào nhoáng
trong lối kiến trúc của phương Tây. Khi cánh cửa kính mở ra, lập tức
không khí ồn ào và náo nhiệt dội vào tai Hoài Thương. Thực khách trong
những bộ trang phục đắt tiền ngồi rải rác trong căn phòng rộng hơn 100
mét vuông, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Những chùm đèn lung linh
màu trắng, trong suốt như pha lê. Bàn ghế ở đây đa số đều được làm bằng
mây, trải khăn màu trắng.
Hoài Thương đi theo cô phục vụ lên lầu hai. Hoài Thương thích ngắm cảnh
từ trên cao, nên lần nào đến đây cũng yêu cầu một chỗ trên lầu hai, chỗ
đó đã trở thành chỗ ngồi quen thuộc của Hoài Thương.
“Giá mà có chị gái ở đây thì hay biết mấy.”
Hoài Thương thở dài, quay nhìn ra hướng cánh cửa kính, mong có một phép
màu nào đó biến cô chị gái đi Las Vegas chơi hơn một tuần chưa về, xuất hiện ngay giữa lối đi vào đúng lúc này.
“Quý khách, mời cô.” Cô phục vụ lịch sự chìa tay mời Hoài Thương.
Hoài Thương mỉm cười nói câu cảm ơn, tự kéo ghế ngồi xuố