
ng.
Chờ Hoài Thương ngồi yên vị trên ghế, cô phục vụ đưa menu cho Hoài Thương, chờ nghe Hoài Thương gọi thức ăn và đồ uống.
Trước khi đến đây, Hoài Thương đã dùng bữa tối với cả nhà, nên không cảm thấy đói, tuy nhiên Hoài Thương vẫn gọi một phần thức ăn và một chai
rượu vang của Pháp.
Trong thời gian chờ phục vụ mang đồ ăn lên, Hoài Thương chống khủy tay
xuống bàn, dựa má vào mu bàn tay, nghiêng đầu, ngắm khung cảnh bên ngoài tấm cửa kính.
Căn phòng quá sáng ánh đèn, Hoài Thương lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua khung cửa kính.
“Quý khách, xin lỗi vì để quý khách phải đợi lâu. Thức ăn và đồ uống của quý khách đây.” Cô phục vụ lúc nãy đi cùng với một anh chàng phục vụ
khác. Anh ta bưng một khay đựng hai đĩa thức ăn, một ly rượu và một sô
đựng đá.
Anh ta đặt hai đữa thức ăn xuống bàn, đặt ly rượu trước mặt Hoài Thương, đặt sô đá vào giữa bàn. Hoài Thương nhìn thấy chai rượu vang của Pháp
mà mình muốn gọi nằm giữa sô đá.
Hoài Thương dựa cằm vào hai mu bàn tay, chăm chú nhìn anh phục vụ thuần
thục mở nắp chai rượu vang, rót một ít vào ly rượu cho mình.
“Cảm ơn.” Sau khi nói tiếng cảm ơn, Hoài Thương hào phóng tặng cho anh ta một ít tiền boa.
Tối nay, Hoài Thương muốn trở thành một quý cô hiểu lễ nghi và phép tắc. Hành động hào phóng của Hoài Thương đã nhận được sự nhiệt liệt tán
thưởng của anh chàng phục, cứ nghe anh ta tán hươu tán vượn vài câu thì
biết.
Hoài Thương chỉ cười, cầm ly rượu, khẽ lắc nhẹ, sau đó nâng lên miệng.
Chất rượu vang màu đỏ thấm qua lưỡi lan xuống cổ họng, Hoài Thương ngửi
được mùi hương thơm ngát của loại rượu vang hảo hạng.
“Thật là ngon.” Hoài Thương khen ngợi, tâm tư phiền chán của Hoài Thương vì thế cũng đã tan biến đi không ít, chỉ cần không nghĩ về Trần Hoàng
Anh, quên đi nhũng bực bội và buồn bực mà mình phải chịu đựng hơn một
tuần vừa qua, Hoài Thương lại trở về con người vui vẻ và hoạt bát trước
kia. Ngẫm lại, ái tình đem đến nhiều sầu não hơn Hoài Thương đã từng lầm tưởng.
Gần 11 giờ đêm, Hoài Thương rời nhà hàng Cửu Long, đi lang thang trên
vỉa hè, muốn đi dạo bộ cho khuây khỏa, đồng thời cũng muốn tiêu hóa một
phần thức ăn đã nạp hơi nhiều vào buổi tối hôm nay. Vốn là, chỉ định ăn
hai đĩa thức ăn, nhưng thấy thức ăn ngon quá, Hoài Thương lại tham lam
gọi thêm một suất nữa, thành ra từ heo con biến thành heo mẹ, bụng Hoài
Thương đã hơi nhô cao lên một ít.
Hoài Thương vừa đi dạo bộ vừa dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào bụng, cử chỉ thô lỗ của Hoài Thương đã đánh tan đi mất hình tượng thục nữ mà Hoài Thương đã cố tạo ra lúc ở nhà hàng. Xem ra, Hoài Thương không bao giờ có thể trở
thành một tiểu thư đúng nghĩa, chỉ có thể là một cô gái có tính cách trẻ con và ham nghịch ngợm mà thôi.
Hoài Thương vừa đi vừa miên man suy nghĩ, không hay mình càng đi càng
xa, đến khi hoàn hồn, đã ngơ ngác đứng một chỗ, ngó đông ngó tây, không
biết mình đang ở chỗ nào.
“Đường Tây Châu.” Hoài Thương đọc bảng hiệu đề điện chỉ của một cửa hàng bán cơm chiên.
“Đường Tây Châu là con đường nào ? Hình như trước đây mình chưa từng đi
đến con đường này.” Hoài Thương rùng mình một cái khi bất thình lình bị một cơn gió mang theo hơi lạnh đánh úp. Con đường không có một bóng
người, đúng hơn đây là một ngõ hẻm, vào giờ khuya khoắt thế này nhà nhà
đều đã đi ngủ cả. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Hoài Thương lại
đi lạc vào tận đây.
Hoài Thương sợ hãi, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, có cảm giác mình
đang bị mấy trăm linh hồn vất vưởng của ma quỷ đang rình mò chung quanh, chỉ cần sơ hở một chút sẽ bị bọn họ kéo xuống dưới địa ngục.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Hoài Thương đi giật lùi, mắt kinh
hoàng nhìn con đường chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt. Gió thổi mạnh,
bóng chụp đèn kêu leng keng, điện nhấp nháy như sắp tắt, cơn giông nổi
lên.
Hoài Thương hét lên một tiếng, co giò bỏ chạy thật nhanh.
Phía trước đột nhiên xuất hiện bốn, năm bóng đen. Hoài Thương chỉ thấy
mắt mình hoa lên, sau đó không còn biết gì nữa, bóng tối tràn ngập trong tâm trí.
Tám giờ sáng nay, sau khi nhận được một cú điện thoại, Bách Khải Văn sắc
mặt hơi biến đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục lại dáng
vẻ điềm đạm và bình tĩnh thường ngày.
Cầm áo khoác, hôn phớt lên má Thy Dung, Bách Khải Văn nói: “Thy Dung, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải đi.”
Thy Dung lo lắng nhìn Bách Khải Văn: “Tình hình không nghiêm trọng quá chứ anh ? Em tưởng anh nói đã thu xếp ổn thỏa rồi ?”
Hai ngày trước, Bách Khải Văn và Thy Dung đã cùng nhau chuyển đến một
khách sạn cách xa khu casino mấy dãy phố. Thy Dung cũng đã đồng ý ở lại
với hắn thêm vài ngày, chờ hắn giải quyết xong vụ rắc rối của công ty,
sau đó cùng nhau bay về Hồng Kông.
Thy Dung không ngại chờ hắn thêm một tuần hay nửa tháng, nhưng biểu hiện của Bách Khải Văn càng ngày càng khác lạ, không biết công ty của hắn đã gặp phải vấn đề gì mà nhiều khi hắn ngồi thừ người, hỏi hắn cũng không
có phản ứng vì thần trí của hắn lúc đó đã sớm không còn đặt tại trên
người hắn nữa.
Thy Dung có đôi lần hỏi công ty của hắn gặp