
ra mấy tiếng vô nghĩa.
“Hắn cầu xin ngươi cái gì, ngươi đều đồng ý à?”
“Đương nhiên là cũng phải có nguyên tắc, không thể cái gì cũng đồng ý được!”
“Ta đây cầu xin ngươi, ngươi có đồng ý không?”
“Hả?” Ta trừng lớn hai mắt, ngay lập tức tiếp lời: “Bệ hạ, người là cửu ngũ chi tôn, dù như thế nào cũng không thể cầu xin người khác! Lời nói của người chính là thánh chỉ, trong thiên hạ, không có người nào có thể không tôn trọng!”
Hắn ngừng một chút rồi cười gượng gạo: “Có lẽ trong mắt ngươi không có ta.”
Ta gần như là buột miệng thốt ra. “Vi thần đặt bệ hạ ở trong lòng!”
Ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm vào ta, hô hấp có chút dồn dập. “Thật sao?”
Ta đây chỉ là vuốt mông ngựa, không phải là hắn tưởng là thật đấy chứ … Nhưng mà vuốt thì cũng vuốt rồi, không thể dừng lại được … Ta kiên trì đến cùng nói: “Đương, đương nhiên…”
“Linh Xu…” Cổ tay bị nắm chặt được buông lỏng , hắn chậm rãi tới gần, hơi thở mang theo mùi rượu càng ngày càng đến gần, theo bản năng ta liền lùi về phía sau, thế nhưng lại bị một cánh tay không biết đặt trên lưng từ bao giờ kéo về phía trước, hai cánh môi ấm áp nhẹ nhàng đặt trên trán ta.
Toàn thân ta cứng ngắc, hai tay đặt trước ngực hắn, từ lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được lồng ngực của hắn đang phập phồng dữ dội, lại không biết phải làm cái gì bây giờ. Nếu đẩy hắn ra… Có phải ta sẽ bị chết thảm hơn không ?
“Bệ hạ …Vi thần bắt mạch cho người thật là …” Một chữ cuối cùng, bị hắn nuốt luôn tại đầu lưỡi.
Hai cánh tay khóa chặt lấy ta, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua mấy lớp quần áo, thiêu đốt cơ thể của ta. Đôi môi nóng ấm, hô hấp dồn dập, trong chớp mắt trời đất xoay chuyển, ta như chìm trong mê hoặc mà bị đè xuống nhuyễn tháp, ngực bị ép tới mức không thở nổi, còn có một đôi tay không ngừng vuốt ve trên lưng ta, châm lên một ngọn lửa ….
Tới lúc ta gần như không thở được mà chết, ta nghe được một giọng nói khàn khàn vang lên : “Hít thở.”
Có rất nhiều ngôi sao đang bay bay trên đầu ta a….
“Linh Xu, hít thở.” Có người vỗ vỗ nhẹ mặt ta.
Nghiêm Tiểu Vũ, hắn lại nói đúng rồi. Ta đúng là sắp chết rồi …
Trước khi kịp khôi phục lại hô hấp thì ta cũng có phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra.
Lưu Hi ôm ta, lại còn hôn ta nữa.
Chuyện này thực sự làm cho ta sợ tới mức hồn phi phách tán, ở dưới kia nhất định ông nội đang mắng ta cho mà xem. Ông nội từng nói, so với Lưu Hi thì dựa vào Nghiêm Tiểu Vũ vững chắc hơn, thế nên luôn duy trì khoảng cách của ta và Lưu Tiểu Hi. Những lời này của ông nội ta luôn ghi nhớ, bây giờ Tiểu Hi đã làm hoàng đế, khoảng cách trước đây ta muốn duy trì không phải muốn là được, vua muốn thần phải chết, thần … Thần không muốn chết a…
Sau khi ôm hôn ta một lúc Lưu Hi mới cảm thấy hài lòng mà nói : “Chỉ một thời gian nữa thôi, ta sẽ đưa nàng vào cung.”
Những lời nói này lại một lần nữa làm cho ta sợ đến mức hồn phi phách tán.
Nhưng ta không dám biểu hiện bất cứ điều gì ra ngoài, nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ rời đi.
Hắn uống rượu say, vậy nên mới coi ta như là phi tử của hắn đúng không? Cho ăn một cục mật ngọt, hứa hẹn danh phận, hứa hẹn tương lai, thế nhưng ta một chút cũng không muốn làm phi tử của hắn.
Ta thất thần trở về lều trại của mình, Nghiêm Tiểu Vũ nói: “Ngươi vừa ăn phải tôm hùm sao? Sao miệng lại sưng lên thành ra thế kia?” [Hắc hắc, Hoàng thượng à, anh nhiệt tình quá đi, khụ…khụ…'>
Ta ngây người ra nhìn hắn “Nghiêm Tiểu Vũ, lúc nãy ngươi nói đúng đó, ta sắp chết rồi!”
Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Vũ biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chẳng lẽ người ăn nhầm độc dược?”
“Cũng chẳng khác biệt là mấy….” Ta thở dài, “Ngươi có thể đưa ta rời khỏi hoàng cung không, ta cảm thấy không thể ở lại nơi này nữa.”
Nghiêm Tiểu Vũ gãi gãi đầu: “Thế nhưng, Tống gia các ngươi không phải bị Cao tổ hoàng đế buộc phải ở lại trong cung cả đời sao? Nếu như ngươi không được hoàng thượng đặc xá, cứ tự tiện rời đi như vậy là phạm tội đó, chẳng lẽ ngươi muốn ta với ngươi ngày qua ngày lưu lạc khắp nơi, trốn khỏi bị truy sát?”
“Biệt hiệu của ngươi chẳng phải là ‘Lai nhất thống’ , đứng hàng đầu trong danh sách cao thủ giang hồ, xưng danh thiên hạ đệ nhất sao ? Đưa ta đi chạy trốn có gì khó khăn đâu? Chúng ta có thể đi Nam Dương, nơi đó ngoài tầm tay của Trần quốc!”
Nghiêm Tiểu Vũ khổ não nói: “Nhân ly hương tiện*, ta một chút cũng không muốn đi khỏi quê hương. Rốt cuộc là ngươi đã chọc vào cái loại phiền phức gì thế?
* Chỉ người rời khỏi quê hương vì làm những việc sai trái
“Nghiêm Tiểu Vũ, ông nội của ta là ân nhân cứu mạng của người, ta đối với ngươi là có ân dưỡng dục, ngươi không thể bỏ lại ta, ta mặc kệ ”. Ta túm chặt lấy ống tay áo của hắn khóc òa lên, “Nếu ngươi không nghe lời ta, dù thành quỷ ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Còn không biết ai biến thành quỷ trước đâu….” Nghiêm Tiểu Vũ mặt buồn rười rượi như đưa đám, thở dài tuyệt vọng, “Vậy khi nào thì ngươi đi?”
“Tối hôm nay!”
“Không được!” Nghiêm Tiểu Vũ lắc đầu, “Ngày mai ta còn phải đi săn bắn nữa!”
“Nghiêm Tiểu Vũ, sao ngươi không đi chết ngay đi!”
Cuối cùng, ta cũng thỏa hiệp, để ch