
ong chốc lát, khóe mắt cay cay, pháo giấy cũng đã
rơi hết, vậy mà tôi vẫn ngẩng mặt nhìn trần nhà, ánh nhìn mông lung, mờ ảo. Tôi
không dám cúi đầu, những giọt nước mắt vỡ òa trên má, thật sự rất khó coi.
Nhưng ngẩng đầu lên, tôi cũng chỉ thoáng gặp một gương mặt u buồn.
Ngày ấy, Tần Niệm vẫn còn trẻ, sắc trời trong xanh
nhuộm lên màu trắng, như thể chỉ cần nhảy lên cao một chút là sẽ chạm tới ánh
mặt trời. Lúc nói chuyện, ánh mắt ấy cũng tràn đầy nét cười.
Ngày ấy, cô rất trẻ có lúc nổi loạn, có lúc ương
bướng, có lúc do dự, có lúc tuyệt vọng, cho dù là trong lúc gian nan nhất, cô
cũng không quên tên anh.
Ngày ấy, cô đứng ở đoạn đường tấp nập người qua lại,
không biết rẽ hướng nào, cảm giác chưa bao giờ hoang mang đến thế.
Ngày ấy, cô và anh cùng nhai kẹo thơm miệng, tay trong
tay bước đi trên đường. Đôi tay tung tăng đến khi trời tối vẫn còn chưa muốn
buông. Lúc đèn đỏ qua đường sáng lên, anh sẽ nói với tôi: “Em chậm chạp quá.”
Tôi đúng là chậm chạp, đến tận bây giờ mới phát hiện
mùi hương của Tần Niệm chẳng qua cũng chỉ là giấc mơ, có chạy đuổi theo như thế
nào thì vẫn mù tịt phương hướng. Hóa ra, đứng trước số phận, cái gì cũng trở
nên yếu đuối. May mà kẻ ngốc trong mơ vẫn đứng đợi ở nơi gặp gỡ ban đầu ấy
không phải là tôi. Mà sao lại có thể là tôi được chứ? Tôi là ai? Tôi là hiệp sĩ
một mình đoạn tuyệt với tình yêu!
Tần Niệm và Sở Mộng Doanh như đôi vợ chồng, sánh vai
nhau chúc tụng, mọi người cười, tôi cũng thế, thậm chí còn cười to hơn họ, họ
vỗ tay, tôi cũng vui vẻ vỗ tay đến nỗi bàn tay ửng đỏ. Tay trái nắm lấy tay
phải cứ vặn vẹo mãi, tôi sợ mọi người biết tôi đang buồn, vì thế ra sức thể
hiện rằng mình không bận tâm. Kết quả là tất cả các hành động đều trở nên khoa
trương quá mức, nhìn cũng vô cùng gượng gạo.
Hóa ra, một đại hiệp như tôi chỉ có võ công trên sách
vở mà không hề có chút nội lực. Khua gươm múa kiếm rất đẹp mắt nhưng người ta
còn chưa kịp gạt chân thì chiếc côn song khúc của tôi đã làm tôi ngã nhào.
Biết là ăn đồ ngọt thì dạ dày sẽ đau nhưng tôi lại ăn
rất nhiều ga tô, may mà có bánh ga tô để tôi có thể cắm cúi ăn, may mà có bia
để tôi có thể mượn hơi men mà làm càn. Mọi người đang mải vui nên không ai nhìn
thấy. Cuối cùng, trán tôi vã mồ hôi, dạ dày như bị từng nhát búa đập chát chúa
từng hồi. Tôi ôm bụng nằm soài ra bàn.
Tô Na Na cứ tưởng tôi say nên vội đến dìu.
“Không say!” Không say, thật sự là không say, tôi chỉ
thấy đau. Tôi nhẹ nhàng đẩy tay cô ấy ra, ngoác miệng cười. “Cậu có thấy tớ có
khí chất giang hồ không?”
“Cậu cũng chỉ là dạo qua giang hồ, bán chút thuốc giả
thôi!”
“Tớ còn tranh thủ bán cả nước tương nữa!” Tôi ra sức
đóng kịch trong suốt năm năm, cuối cùng cũng chỉ là kẻ qua đường.
Kết quả là khi nhìn lên màn hình, tôi lại muốn khóc. Người
tình sâu đậm ơi, ở nơi xa xôi nghìn trùng có một người đang nhứo anh. Em không
thể vui…
Tên của bài tình ca nào cũng nao lòng. Sao những lúc
lòng không đau đớn, tôi lại không cảm thấy vậy chứ? Tôi khó xử, hát những bài
đó không thích hợp, bài nào cũng ai oán sầu não thì làm sao người hát có thể
vui được.
Cuối cùng tôi chọn một bài để cả Mục Thần Chi và Tần
Niệm không hiểu lầm. Đó là bài Vẻ đẹp không thể so sánh.
Hai tay tôi ôm micro rồi cất cao giọng: Trên
đời này, không vẻ đẹp nào có thể so sánh được với anh. Anh có biết khi anh muốn
có một mùa hè thì em sẽ nỗ lực tìm kiếm. Em biết anh sẽ trở thành người bảo vệ
cho em nhưng em lại là kẻ đào ngũ…
Khi ba từ kẻ đào ngũ cất lên, sống mũi tôi lại cay
cay, tôi vội ngẩng đầu lên, giọng hát như tiếng dương cầm lệch nhịp nhưng may
mà không ai phát hiện ra. Tiêu Hàn Ý còn cười, châm chọc: “Phó Tiểu Mật, em mà
cất tiếng hát thì ma quỷ cũng phải khóc, còn không mau về chỗ cũ ngủ đi!”.
“Ôi ôi ôi, ma quỷ mà khóc thì ồn ào lắm, làm sao tớ
ngủ được? Các người ở đây ăn uống, nghỉ ngơi tưng bừng hoa lá rồi phỉnh nịnh
bổn cung đi ngủ sao?” Tôi kéo tay Tô Na Na đến một góc phòng uống bia.
“Thỏ con!” Tô Na Na kéo tai tôi, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Diễn có vui không?”.
Lộ liễu thế sao? Học kỳ này, môn Diễn xuất của tôi
trượt chắc rồi.
“Tớ nghĩ kẻ sáng tạo ra từ vui vẻ nhất định là tâm
thần phân liệt! Con người sao lại phải vui chứ? Có thể vui được không? Càng vui
nhiều thì càng chết sớm!” Tôi lay mạnh vai Tô Na Na. “Vẫn còn cậu hiểu tớ! Có
tri âm ở đây thì sẽ không ngại ca bài về ánh mặt trời mùa xuân nhỉ! Không uổng
công tớ thân với cậu!”
“Xì, rõ ràng là tim đau đớn đến muốn chết lại còn ở đó
mà mạnh mồm. Cậu nên sống thật với lòng mình! Đừng có học đòi người khác làm
ông lớn nữa!”
“Cái hay của việc làm ông lớn là hễ ai mà cãi nhau
trước tiên đều tới hỏi ông lớn một tiếng. Tớ không phải đồ ngốc đâu nhé!”
Không biết tôi đã uống bao nhiêu mà mềm nhũn người,
ngã vào lòng Tô Na Na, còn ngẩng đầu lên hôn vào cổ cô ấy nữa. Tô Na Na sợ đến
nỗi túm chặt lấy cánh tay tôi, kêu thất thanh: “Ôi cha mẹ ơi, bổn vương vẫn
chưa yêu đương gì, sao có thể bị một đứa con gái sàm sỡ thế này?”
“Cậu không yêu tớ nữa à?”