Teya Salat
Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323711

Bình chọn: 8.00/10/371 lượt.

c một tay trong túi

quần, tựa vào tường nhìn cô. Thật sự thì tin này đối với hắn cũng không phải là

một tin không tốt, như thế hắn khỏi phải nhức đầu lo đối phó với Lương gia già

trẻ, cũng không cần sợ bị Lương Ưu Tuyền dùng súng bắn cho vào phát. Nhưng mà

nếu như cô gái này biến mất khỏi cuộc sống của hắn hoàn toàn… Hắn cũng không

biết nữa.

Sau một hồi lâu suy nghĩ,

Tả Húc thở dài

“Được rồi, nếu em đã quyết thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Sáng mai anh

sẽ ra ngoại thành quay phim. Phim của Ngô đạo diễn chính thức khởi quay.”

Lương Ưu Tuyền giật mình “Anh đi cùng

ai?”

“Lái xe, mấy người trợ lý, vốn có em nữa

nhưng nếu em khôngmuốn thì thôi.” Tả

Húc vuốt tóc, nói thêm “Vai của anh là họa sĩ nên muốn quay

trong núi.”

Trước đầu Lương Ưu Tuyền

không hiện lên cảnh núi non trùng điệp tươi đẹp, mà là rất nhiều loại mãnh thú

báo hổ rắn rết đang chờ đợi.

(Bó tay chị = = em còn tưởng chị sợ anh bị

tấn công, nhìn kĩ lại mới thấy hóa ra chị muốn đi săn ='>.)


“Thôi em đi cùng vậy. Vốn dĩ không có sự

đồng ý của cảnh sát anh cũng không được đi đâu, trừ khi có cảnh sát đi theo để

đảm bảo anh không vượt biên trốn.” Lương

Ưu Tuyền vừa nói vừa cố nhớ lại vị trí khẩu súng săn. Hừm, không biết nó đang ở

trong phòng ông hay ở trên giá sách của ba nhỉ?

“…” Tả

Húc thất vọng lườm cô.

※※※

Năm giờ sáng hôm sau, lái

xe của Tả Húc, Trương Cường đến đón Lương Ưu Tuyền.

Lương Ưu Tuyền một thân

vác đầy trang bị quân đội: dao đa chức năng, chai nước chuyên dụng, giày leo

núi, dây thừng, súng săn các loại,… Ah đúng rồi, cô còn đến tận cơ quan xin

thêm cả mấy cái lựu đạn hơi cay nữa.

“Lương tiểu thư, cô muốn đi đánh trận

sao?” Trương Cường trêu chọc.

Lương Ưu Tuyền không trả

lời, cẩn thận cất giường xếp và đồ cấp cứu vào cốp xe, không sợ nhất vạn chỉ sợ

vạn nhất*, chỉ sợ đống này bị hỏng cái gì.

(* là một câu thành ngữ TQ, đại ý là không

sợ những cái to tát mà lại sợ những việc nhỏ nhặt bất ngờ xảy ra. Nói tóm lại

là cái gì cũng có thể xảy ra.)


“Tả Húc đâu rồi?”

“Tả tổng đi trước rồi. Cậu ấy hẹn gặp tại trạm

thu phí ở đường cao tốc.”

Lương Ưu Tuyền gật đầu.

Hôm qua cô phải kí cam kết thì cục mới cho Tả Húc đi khỏi thành phố. Nhưng một

khi có gì xảy ra thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Đương nhiên luật sư

của anh ta cũng có thể kí cái cam kết này nhưng độ tin cậy khá thấp, cảnh sát

sẽ cố hết sức rút ngắn thời gian đi xa của hắn lại.

Nghĩ thế Lương Ưu Tuyền

bắt đầu thấy mình càng lúc càng thua lỗ!



Chờ khi đến trước trạm

thu phí, Lương Ưu Tuyền ngây ngẩn cả người. Hơn mười chiếc xe tải dán kín cửa

sổ đang đứng xếp hàng. Các dụng cụ quay phim chất đầy như núi. Toàn bộ phóng

viên quay xung quanh những xe chuyên dụng của diễn viên chính, vẻ mặt như đang

đánh trận.

“Chưa tới 6h cơ mà, sao nhiều người

thế?” Cô hỏi.

“Đây là một kiểu lăng xê thôi mà. Một mặt

hô gào giữ bí mật, mặt khác nhả tin tức cho giới truyền thông. Chuyện thường

tình ý mà.”Trương Cường cười, nhẹ nhàng giải thích.

“Vậy giờ chúng ta đi theo họ hay đi

trước?”

“Đi cuối cho đỡ bị chú ý. Tuy không chụp

được Tả tổng nhưng chụp được lái xe riêng là tôi thì cũng đủ để có tin về tòa

soạn rồi.”Trương Cường đã làm nghề này vài năm, đương nhiên hiểu

chuyện.

Lương Ưu Tuyền nghe xong

liền vội đội mũ, đeo kính râm vào. Chụp ai thì chụp, miễn tránh xa cô là được.



Sau nửa tiếng “chiến đấu

hăng hái”, khu thu phí xôn xao cũng yên tĩnh trở lại.

Cho đến khi đến trạm xăng

Lương Ưu Tuyền mới chuyển lên ngồi cùng xe với Tả Húc.

Trong xe chỉ có vài trợ

lý nam. Tả Húc đang xem kịch bản không thèm ngẩng đầu lên, vỗ vỗ cái ghế không

bên cạnh, chăm chú đọc lời thoại.

“Mới cắt tóc à?” Lương Ưu Tuyền thấy hắn đang để kiểu đầu của học trò,

không nhịn được giơ tay lên xoa đầu.

Tả Húc mới đầu không nói

gì, bỗng nhiên hắn kín đáo nhìn Lương Ưu Tuyền “Thì ra cô là con gái? Ách…” Vừa dứt lời Tả Húc đã bị Lương Ưu Tuyền tung cho một

chưởng.

“Anh đang ôn lời thoại mà. Ah, em tập thử

với anh xem nào.” Tả Húc đưa cô kịch bàn, vuốt trán.

“…” Lương

Ưu Tuyền cầm kịch bản lên xem xét. Ừm, có câu đó thật.

Đối thoại bắt đầu.

“Thì ra cô là con gái?”

“Ha ha, anh nhìn ra được à.” Lương Ưu Tuyền đọc đều đều.

Tả Húc ngượng ngùng sờ

tóc, cười ngờ nghệch “Cô

đi giày thêu.” Tả Húc vừa nói vừa chỉ

vào mu bàn chân Lương Ưu Tuyền, kinh ngạc khi thấy đôi giày đen.

“Ha ha. Quả nhiên là họa sĩ, quan sát thật

cẩn thận. Ha ha ha.”Lương Ưu Tuyền nói, mặt vô cảm.

(Diễn viên củ cải = =)

Tả Húc cất quyển kịch bản

lại “Gà

mái đẻ trứng so với em đọc còn tình cảm hơn. Không cần tập nữa, ngủ đi.”

“…” Cô

cũng đâu có tự nguyện đọc lời thoại đâu, nhớ không hả?

Dù sao thế cũng bớt việc

cho Lương Ưu Tuyền. Cô ôm chăn mền nằm ở đuôi xe ngủ bù. Chiếc xe lăn đều đến

khu quay phim. Đợi đến khi Lương Ưu Tuyền tỉnh lại, cô nghe có tiếng tập thoại

đâu đó.

Cô dụi mắt, rướn cổ lên

nhìn liền thấy cảnh một cô diễn viên trẻ tuổi ngồi gần Tả Húc. Có vẻ như hai

người đang tập thoại, hơn nữa còn rất nhập tâm.

Tả Húc cười