Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323742

Bình chọn: 9.5.00/10/374 lượt.

ư bị mất hiệu lực, nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ trực tiếp

thông báo, mọi người đều còn nhỏ, không nên tức giận ==|||



Giữa trưa ngày thứ hai

Lương Ưu Tuyền nghiêng

người, cái đầu áp lên ngực Tả Húc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình

đang nằm trong ngực hắn, một cánh tay hắn đặt trên cơ thể cô, ánh mặt trời vừa

vặn chiếu đến một phần cánh tay hắn, khiến cả cánh tay đã hình thành hai mảng

trắng đen rõ rệt.

Cô nâng một ngón tay lên

vuốt ve cái mũi thẳng tắp của hắn, thầm nghĩ… Ba mẹ, con gái ba mẹ cũng sắp

phải đi lấy chồng rồi.

Mặc dù có phần ép buộc

nhưng ít nhất Lương gia cũng rất vừa lòng với Tả Húc. Cô thấy nếu không được sự

chúc phúc của người thân thì mới là thê lương.

Bỗng nhiên điện thoại Tả

Húc đặt ở đầu giường đổ chuông.

Tả Húc vẫn còn ngái ngủ,

giơ tay lên ấn nút nghe.

“Xin hỏi đó có phải Tả tiên sinh không ạ?”

“Là tôi…”

“Chào ngài. Tôi là bác sĩ của tiểu thư Đỗ Mai

Mai. Hôm nay đáng ra cô ấy phải làm bài kiểm tra sức khỏe như lịch đã xếp,

nhưng Đỗ tiểu thư lại mất tích.”

Tả Húc lập tức vụt dậy “Mất tích

bao lâu rồi?”

“Vừa rồi vẫn ở đây, nhưng chỉ một chớp mắt

đã chẳng thấy đâu rồi. Gần đây tâm tình Đỗ tiểu thư rất bất ổn, tôi nghĩ sau

nhiều lần phẫu thuật cô ấy sợ hãi, cho nên trốn đi.”

Tả Húc sắc mặt u ám, nói “Đã làm phiền

bác sĩ rồi, để tôi đi tìm.”Nói xong hắn vội

mặc quần áo ra đi. Lúc đến cửa, hắn ngừng chân, ngoái đầu nhìn lại “Tiểu

Tuyền, Đỗ Mai Mai mất tích…”

“Anh đi trước đi. Xong thì gọi cho em.” Lương Ưu Tuyền đi vào phòng tắm, không định nghĩa nổi

cảm xúc của bản thân lúc này.

“Anh thanh toán tiền phòng rồi, xong thì

em cứ trả phòng nhé.” Tả Húc đứng trước cửa phòng tắm nói.

“Biết rồi. Anh mau đi đi.”

※※※

Hai giờ chiều

Lương Ưu Tuyền sau khi

trả phòng liền lái xe về đội cảnh sát hình sự. Vừa bước vào cửa thì có một đồng

sự nói với cô, có một cô gái đợi cô đã lâu rồi, hỏi gì cũng không nói. Bởi điện

thoại Lương Ưu Tuyền không liên lạc được nên đành để cô ta đợi ở phòng chờ.

Cô đi vào văn phòng. Đúng

như dự đoán, cô gái ngồi trước bàn làm việc đầu đợi mũ len, đeo khẩu trang

trắng. Xuyên qua đôi mắt của cô ta, Lương Ưu Tuyền có thể kết luận người này

chính là Đỗ Mai Mai.

Lương Ưu Tuyền đóng cửa

phòng lại, ngồi đối diện với Đỗ Mai Mai “Tìm tôi có chuyện sao?”

Đỗ Mai Mai cúi xuống,

bình tĩnh nói “Tôi

tới đây không phải để cãi nhau. Chỉ là tôi mong cô có thể chủ động rời xa Nãi

Đường.”

Lương Ưu Tuyền không nói

gì, chờ đợi.

Đỗ Mai Mai lôi trong túi

xách ra một xấp ảnh, đặt trước mặt Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền tò mò xem xét

liền phát hiện đây là ảnh cô và Tả Húc đi vào khách sạn. Bởi vì lúc ấy tay Tả

Húc bị thương nên cô phải dìu hắn vào, mà lúc này nhìn Tả Húc giống như đang

say rượu.

“Đây là ảnh tối hôm qua thám tử tư gửi cho

tôi, cho nên cô không cần cố phủ nhận quan hệ hai người làm gì.” Đỗ Mai Mai bắt đầu khóc, làm ướt cả chiếc khẩu trang

trắng.

Lương Ưu Tuyền lúc này

đang nghĩ, Tả Húc nhất định không ngờ Đỗ Mai Mai lại thuê thám tử tư theo dõi

hắn 24/24 ah.

“Tả Húc đang tìm chị. Chị liên lạc với anh

ấy trước đi, anh ấy đang rất lo.” Lương

Ưu Tuyền rót cho cô ta một cốc nước ấm. Đỗ Mai Mai đã có chứng cứ rõ ràng như

vậy, cô cũng không biết nói gì thêm.

“Nãi Đường chưa nói cho cô tôi đã phải trị

liệu suốt năm năm sao?…” Giọng nói của Đỗ

Mai Mai run rẩy.

Lương Ưu Tuyền giật mình.

Cô vẫn chưa điều tra Đỗ Mai Mai, nhưng mà cô còn tưởng rằng cô ta chỉ là có

chút vấn đề về thần kinh thôi, chẳng lẽ không phải?

“Thật xin lỗi. Tôi không cố ý tìm hiểu

chuyện của chị, nhưng Tả Húc từng nói với tôi chị đã cứu mạng anh ấy.” Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên mím môi, nói thêm “Có

lời gì chị cứ nói thẳng, tôi xin rửa tai lắng nghe.”

Đỗ Mai Mai nhìn xung

quanh, chậm rãi đứng lên “Nếu

được thì xin đi theo tôi.”

Lương Ưu Tuyền ầm thầm

thở hắt ra, cầm chìa khóa lên, làm từ thế mời.



10 phút sau

Đỗ Mai Mai dẫn Lương Ưu

Tuyền vào một khách sạn ở gần đồn cảnh sát.

Cô ta đóng cửa sổ, kéo

rèm xuống, bật đèn đầu dường, chậm rãi cởi khăn quàng cổ.

“Cô là cảnh sát, tôi nghĩ cô có thể tiếp

nhận chuyện này dễ hơn người bình thường…” Lời

vừa dứt thì chiếc khăn đã nằm gọn trong tay, cô ta lại tháo khẩu trang, cởi áo

sơ mì, quay lưng về phía Lương Ưu Tuyền đứng lặng. Đồng thời cũng làm lộ ra một

vết sẹo rất dữ tợn sau cổ và lưng của mình.

Thần kinh Lương Ưu Tuyền

thoáng căng cứng. Phần lớn lớp da bị bỏng đã bị hoại tử, phần eo dưới chắc chắn

đã phẫu thuật cấy da, vết da mới màu trắng nhạt và màu vàng của sẹo bỏng trở

thành những đường phân cách tuyến bất quy tăng. Tóm lại khắp phần lưng vô cùng

thê thảm.

“Chị phải quay lại bệnh viện ngay thôi.

Thế này rất dễ bị nhiễm trùng!” Lương

Ưu Tuyền vội chạy lên vài bước, cầm áo sơ mi choàng lên vai Đỗ Mai Mai.

Đỗ Mai Mai hất tay cô ra,

bỗng hét lớn “Cô

có biết phẫu thuật cấy da làm tôi sống không bằng chết không?! Nhưng vì Nãi

Đường tôi nhẫn, thế mà… Vì sao cô cứ phải hủy hoại hy vọng sống duy nhất của

tôi?!”

Cô ta đổ sụp xuống, nước

mắt rào rào, t


Old school Easter eggs.