
dưới ánh mặt
trời sáng lạn, cô gái kia vẻ mặt thẹn thùng, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái bím
tóc của mình cười rộ lên, giống hệt một đóa hoa loa kèn.
Lương Ưu Tuyền không ý
thức được nhíu mày. Này này, đang trước mặt mọi người đấy, thân mật cái rắm!
(Ghen rồi ='>.)
Cộp cộp cộp. Lương Ưu
Tuyền dùng giày gõ mạnh khi đi ngang qua hai người bọn họ, hai tay chống xuống,
leo lên ghế phụ ngồi.
Nhưng mà những âm thanh
kinh khủng cô tạo ra hình như không ảnh hưởng đến cảm xúc của nam chính với nữ
chính thì phải. Lương Ưu Tuyền nhìn qua kính chiếu hậu, bọn họ vẫn đang lầm rầm
đọc, thậm chí còn bắt đầu có những hành động lưu manh với nhau nữa.
Sau khi thuộc lòng đoạn
đó, nữ chính lau mồ hôi trên trán, tiện thể đưa cho Tả Húc một tờ khăn giấy “Anh Tả Húc có
muốn uống nước không ạ? Để em đi lấy.”
“Không cần đâu. Em về nghỉ ngơi đi, tý nữa
gặp sau.” Tả Húc ra hiệu cho lái xe. Anh ta lập tức liên hệ với
lái xe của nữ chính để cô về xe.
Sau khi nữ chính đi rồi
Tả Húc mới quay lại bộ dạng lười biếng, nằm tại chỗ đánh một giấc. Hắn ngáy ầm
ầm, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lương Ưu Tuyền.
Lương Ưu Tuyền nheo mắt
lại. Cô vừa muốn nổi đóa lại nhớ ra, mình với hắn đã chẳng là gì nữa rồi.
Bỗng nhiên cô hiểu ra. Tả
Húc hiện tại nhất định cảm thấy như được giải thoát, chuyện lên giường kia hắn
đã không cần phải chịu trách nhiệm nữa rồi. Có được chuyện tốt như vậy lẽ nào
lại không sung sướng sao?
Đúng lúc đó thì điện
thoại của cô đổi chuông. Cô tức giận nghe máy.
“Ah, Cổ Ngọc… Thật xin lỗi, tôi đang không
ở trong thành phố. Dạ… Chuyện công việc ấy mà… Dạ… Chờ khi nào về rồi hẹn gặp
sau.” Lương Ưu Tuyền thở phào một cái. Cô vừa cúp máy thì
điện thoại lại đổ chuông. Cô nhìn thoáng qua, là cuộc gọi từ quốc tế.
“Alo?… A, là anh à Ngô tiên sinh… Không có
gì, bữa tiệc đó tôi đã gặp cha anh rồi… Ah, anh đang bận mà, chuyện công tác
quan trọng nhất… Dạ… Tôi sẽ chú ý giữ an toàn, vâng, khi nào anh về rồi gặp
sau. Hẹn gặp lại.” Cô cúp điện thoại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Màu
xanh của rừng rậm thổi bay tâm tình phiền muộn của cô. Oh yeah, bắn vịt thôi!
Tả Húc nâng mũ lên, nhìn
bóng lưng cô… “Khục
khục khục!… Khục khục khục!…”
(Chị thôi nhưng anh có thôi đâu ='>…)
Mấy người trợ lý thấy Tả
tổng không ngừng ho khan, vội lôi ra mấy chai nước uống các loại đưa cho hắn.
Tả Húc nhìn một vòng
trừng từng người một. Đám trợ lý không ai dám trêu tức đại BOSS, lại vội vội
vàng vàng cất mấy chai nước vào.
Tả Húc tiếp tục ho, thấy
cái đầu Lương Ưu Tuyền vẫn lười biếng không chịu quay lại liền vỗ thật mạnh vào
ghế trước “Lương
Ưu Tuyền, em điếc à? Anh muốn uống nước.”
Vào, một lọ nước khoáng
bay đến trước mặt Tả Húc. Nếu không phải hắn biết võ thì chắc đã ăn cả chai
nước bằng hốc mắt rồi.
Tả Húc hừ một tiếng, mờ
cửa sổ ném chai nước ra “Anh
muốn cà phê!”
“…” Lương
Ưu Tuyền lười biếng quay lại. Bên cạnh hắn có đến ba bốn trợ lý, không cần sai
bảo cô thế chứ.
Lương Ưu Tuyền vốn có thể
cho hắn câm miệng, nhưng trước mặt người ngoài không muốn làm hắn mất mặt. Cô
lười nhác đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng trong xe pha cà phê.
Tả Húc khoanh tay trước
ngực, không chịu nhận tách cà phê. Trước khi hắn kịp mở miệng ra đổi chủ ý,
Lương Ưu Tuyền ghé vào tai hắn uy hiếp “Nếu anh không uống nhanh em sẽ đổ cả tách
cà phê nóng này vào đầu anh.”
“…” Tả
Húc đưa tay ra nhận tách cà phê, tay còn lại kéo cô xuống ngồi bên cạnh.
Hai người ngồi im không
được năm phút đồng hồ.
Bỗng nhiên Tả Húc giơ tay
ra “Cho
anh mượn điện thoại một lát.”
“Làm gì thế?” Lương Ưu Tuyền mù mịt hỏi hắn, lôi điện thoại trong
túi quần ra. Trong lúc cô chưa quyết định được là có nên đưa hay không thì Tả
Húc đã giật lấy, nhanh chóng lôi pin ra. Bai bai nhé!… Và thế là cục pin bay
vào khe núi.
(Thật là bỉ ổi!)
Sau khi làm xong chuyện
xấu, Tả Húc thản nhiên quay lại. Đối với vẻ mặt nghẹn ngào trân trối không thốt
lên lời của Lương Ưu Tuyền vẫn còn mặt dày ra vẻ tốt bụng “Điện thoại anh
có hai sim, có cần anh giúp không?”
“Anh!… Anh tưởng anh để kiểu đầu học sinh
đó thì tôi sẽ coi anh như trẻ con không hiểu chuyện à?!”
Lương Ưu Tuyền rống lên
một tiếng, đáng sợ đến mức các trợ lý phải dạt hết về ghế sau. Cảnh giới cao
nhất của nghề nghe lén chính là mặc kệ tình hình đặc sắc cỡ nào vẫn có thể giả
vờ như đang ngủ.
Tả Húc ra dấu im lặng,
không quên trao cô một ánh mắt với hàm ý “thật thất vọng”… “Chỉ là cái
điện thoại thôi mà. Anh sẽ mua cái khác cho em, được chưa? Ban nãy là vô tình
trượt tay thôi…”
Lương Ưu Tuyền tuy trừng
mắt lườm hắn, tay nắm thành quyền nhưng thật ra với hành vi vô lý của Tả Húc
lại có cảm giác cam chịu. Cô ngồi xuống, ra vẻ dịu dàng hỏi “Anh này, anh
nói xem nếu giết một nam diễn viên trong khu rừng hoang vu này, xẻ thịt hắn,
phanh thây hắn, rồi chôn đi thì liệu có bị phát hiện không?”
“…” Tả
Húc cười gượng hai tiếng “Nếu nam diễn viên đó không phải là
người nổi tiếng thì chắc là được.”
Lương Ưu Tuyền cười lạnh
không nói, chậm rãi vén ống tay áo lên,