
ợc hai miếng thì đã bị anh
gọi lại đây! Lãng phí bao nhiêu đồ ăn.” Lương
Ưu Tuyền xoa xoa cái bụng khô quắt khô queo của mình.
Tả Húc không nói gì thêm,
khóe miệng không tự chủ được mà khẽ giơ lên.
…
Lương Ưu Tuyền trong lúc
Tả Húc đang bận rộn thì lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Lưu Na. Từ sau
khi cô hỏi về cái đồng hồ kia thì Lưu Na không tới gần Tả Húc nữa, mà hình như
còn cố gắng tránh xa. Càng nghĩ Lương Ưu Tuyền càng thấy không hợp lý.
Cô gửi tin nhân về cho
tổng bộ: Điều
tra Lưu Na, đặc biệt là các mối quan hệ.
Rất nhanh có phản hồi: Em gái, mẹ gọi em
đêm nay về ăn cơm, mẹ làm món em sườn kho tàu em thích nhất đấy. À đừng quên
dắt bạn trai về, ba có chuyện muốn nói.
Lương Ưu Tuyền mặt đen
sì: Để
xem đã.
Tổ trưởng tổ trọng án
Lương Ưu Hoa: Không
được, hôm nay là mừng thọ bảy mươi của ông Vương ở lầu 1, em phải về.
“…” Đây
là lý do gì thế này?
Đến 6h30, Tả Húc rốt cuộc
đã xong một ngày công tác.
Lương Ưu Tuyền biết nhất
định Tả Húc sẽ trốn không đi, cho nên cô chủ động đòi lái xe, sau đó đi đến nhà
mình.
Tả Húc vẫn không biết gì,
cho đến khi có một người mặc cảnh phục xẹt qua tầm mắt thì hắn mới chậm rãi
ngẩng đầu, lại thấy một cái biển đề: Khu ký túc xá của công an.
“Cô định làm gì?…” Tả Húc run run hỏi.
“Xuống xe. Ba mẹ tôi mời anh đến ăn cơm.” Lương Ưu Tuyền lạnh lùng mở cửa xe, sau đó lôi Tả Húc
xuống.
Tả Húc lại liên tưởng đến
ông bà nội với ba mẹ đáng sợ của Lương Ưu Tuyền, theo bản năng ôm chặt thân
cây.
“Hôm khác. Tối nay tôi còn có buổi xã
giao.”
Lương Ưu Tuyền khóe mắt
có tia chíu sáng “Để
tôi không bị ép đi xem mắt, anh đã hứa sẽ đóng giả bạn trai của tôi. Lẽ nào anh
muốn lật lọng?”
“Vậy cô bảo gia đình cô xuống đây, tôi mời
mọi người đi ăn.” Ở trong nhà hàng có khi đỡ bị áp lực hơn.
Lương Ưu Tuyền tách những
ngón tay đang bám chặt thân cây của Tả Húc, nghiêm túc nói “Hôm nay là
mừng thọ bảy mươi của ông Vương ở lầu 1, làm sao có thể ra ngoài ăn? Mau ngoan
ngoãn theo chị về nhà!”
“…”
Ở trên ngõ có một cái cửa
hàng bán hoa quả nho nhỏ, Tả Húc theo lệnh của Lương Ưu Tuyền phải mua hai cái
giỏ rất lớn. Một cái là để biếu các vị trưởng bối của Lương gia, còn một cái là
mừng thọ ông Vương… Này, rốt cuộc ông Vương này là ai?
Lúc bước vào cửa, Lương
Ưu Tuyền lấy từ trong tay Tả Húc ra một cái giỏ hoa quả, sau đó gõ cửa một căn
nhà ở lầu một. Lúc Lương Ưu Tuyền biếu ông Vương cái giỏ, sau đó ông Vương mở
miệng thì Tả Húc mới được biết lai lịch của ông cụ này.
Thọ tinh lão nói với
Lương Ưu Tuyền: Bà
nội cháu thật là tốt.
Lúc lên đến lầu 3, Lương
Ưu Tuyền bắt đầu đi chậm dần. Thật ra cô còn căng thẳng hơn cả Tả Húc nữa.
Lương Ưu Tuyền lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, sau đó đứng ngoài cửa,
kiễng chân giúp Tả Húc sửa lại caravat.
“Tý nữa đừng nói gì nhiều, chỉ cần ăn
thôi…” Lương Ưu Tuyền nhẹ giọng nhắc nhở, lại phủi phủi bộ âu
phục của Tả Húc.
Tả Húc cúi đầu nhìn Lương
Ưu Tuyền nhìn vẻ mặt bất an của cô, sau đó chú tâm đến đôi môi đỏ mọng.
Hắn cũng không biết mình
nghĩ gì, chỉ theo bản năng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
“?!”… Lương
Ưu Tuyền trừng mắt… “Rầm!” một tiếng, cánh cửa phòng bật ra, ông bà nội cùng ba mẹ Lương Ưu Tuyền
và anh hai đều chen chúc đứng ở cửa nhìn, kinh ngạc không kém Lương Ưu Tuyền.
Mà những chuyện xảy ra
tiếp theo khiến Tả Húc không khỏi rùng mình.
Tả Húc mặt không chút cảm
xúc nhìn xung quanh, không ngờ Lương gia quả thật có Phật đường.
Những làn khói xanh lượn
lờ xung quanh Lương Ưu Tuyền, lúc này đang phải quỳ trước bài vị của liệt tổ
liệt tông của Lương gia, Lương ba tay cầm roi, không cho phép cô nói nửa lời.
“Đồi bại phong tục! Dám ở ngoài cửa mà…!
Bao nhiêu năm qua Lương gia dạy mày thế nào mà giờ mày thế này hả?!” Lương ba cầm gậy đánh vào vai Lương Ưu Tuyền.
“…” Lương
Ưu Tuyền đau đến nhắm tịt hai mắt lại, nhưng vẫn không dám hé răng, chỉ có thể
ở trong lòng rủa chết Tả Húc đi!
“Bố nó, ông đánh thật sao?!…” Lương mẹ vội chạy lại bảo vệ thân thể con gái, xoa xoa
vết đánh.
Lương ông chậm rãi nhấp
một ngụm trà, nói “Con
dâu, đánh Tiểu Tuyền thì Tiểu Tuyền đau thân, còn chúng ta cũng đau lòng không
kém. Nhưng con xem, hành động vừa rồi của con bé thật không chấp nhận nổi. Bây
giờ lớp trẻ yêu đương nhăng nhít như thế nào cũng mặc, nhưng Tiểu Tuyền của
chúng ta thì không được nhắng nhít!” Nói
xong, ánh mắt Lương ông bắn về phía một đương sự khác – Tả Húc.
“?!”… Tả
Húc căn bản không dám ngồi xuống. Hắn hiểu cái màn này nhất định Lương gia đang
diễn cho hắn xem. Nếu hắn còn là đàn ông thì dĩ nhiên phải đứng lên thay Lương
Ưu Tuyền nhận đòn, nhưng mà Tả Húc chỉ e nhận đòn xong rồi vẫn còn đại họa khác
chờ hắn.
Lương Ưu Hoa thấy em gái
yêu đang bị hành hạ về thể xác, trong lòng rất thương em. Hắn nhìn Tả Húc giật
giật lông mày, ý bảo mau đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân đi chứ, bị gậy đánh
như thế rất đau đấy!
“…” Hiện
tại Tả Húc chỉ mong hắn có thể biến thành không khí hoặc biến mất cho rồi. Bây
giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn còn có chuyện phải qu