
dạy cô diễn viên kia cách dùng
kiếm có lực đi. Tôi thấy cô diễn viên này cũng không tệ, đang tính nâng đỡ cô
ta.”
Lương Ưu Tuyền giật mình.
Cô nhìn về phía nữ diễn viên nghệ danh là Mimi kia, thấy cô ta đang tập kiếm
thì híp mắt lại “Nếu
cho tôi cầm đao với cầm thương thì tôi sẽ không ngăn được cảm xúc mà ‘nghịch’
một chút đâu.”
“Hình như cô đang bực mình? Chẳng lẽ là vì
tôi làm hỏng buổi hẹn hò của cô?” Giọng
nói sặc mùi dấm chua.
Lương Ưu Tuyền liếc hắn “Anh có trả
lương cho tôi không mà tôi phải đứng lên làm bao cát cho người khác đánh?”
“Đánh trống lảng?”
“Biết rồi thì hỏi làm gì? Im ngay.”
“…” Tả
Húc thổi thổi mấy lọn tóc trước mặt, bỏ qua việc truy hỏi Lương Ưu Tuyền có hài
lòng với buổi hẹn hò kia không.
Bắt đầu tiến hành quay,
lập tức không khí trở nên im lặng dị thường.
“Á á á…” Cô
diễn viên kia vô ý té ngã trên đất, nũng nịu chu miệng lên nói, chẳng có tý khí
phách gì giống một nữ hiệp.
Lương Ưu Tuyền nhịn không
được che miệng cười. Cô còn nhớ lời thoại là : Xem bổn cô nương dạy dỗ lũ chuột
nhắt các ngươi đây!
Đột nhiên có một cái bóng
đen xẹt qua đỉnh đầu Lương Ưu Tuyền. Cô tò mò ngước lên thì thấy có một người
đang đu dây ở trên đỉnh đầu, mà xung quanh còn có rất nhiều diễn viên khác cũng
đang bay bay.
(QLCC: cái này chắc nhiều người cũng biết.
Những cảnh khinh công thì người ta phải đeo dụng cụ bảo hộ sau đó đi qua đi lại
trên trời ý mà ~ Ban đầu Quần Lót tưởng ý ở đây ám chỉ các diễn viên nhào lộn,
hôm nay cuối cùng đã thông rồi.)
“Này, tôi cũng muốn bay bay như thế kia,
cho tôi thử đi mà…”Lương Ưu Tuyền bắt đầu hứng thú, liền lay lay đầu gối
Tả Húc.
“Không được, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của
bộ phim. Nếu cô muốn đi chơi thì, hừm… bên kia có mấy con ngựa đấy, cô có thể
luyện phi ngựa qua vòng lửa.”
“…” Lương
Ưu Tuyền trừng mắt nhìn Tả Húc một cái, sau đó thật sự đi đến bên chuồng ngựa.
Tưởng cô không biết cưỡi ngựa hả, còn mơ đi.
Lương Ưu Tuyền dắt ra một
con ngựa đen tuyền, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên trên yên ngựa. Cô kéo dây cương
bước thử vài bước, sau khi xác định mình có thể khống chế con ngựa này liền
ngạo nghễ hếch cằm lên nhìn Tả Húc, cưỡi ngựa đi bộ đến bên thảm cỏ trống trải.
Tả Húc hình như đang
nhếch môi lên, sau đó cầm cái loa công suất lớn hỏi “Dám phi như
bay không?”
Lương Ưu Tuyền làm động tác
OK, sau đó “Hah” một
tiếng, vó ngựa nổi lên.
“Dám cầm kiếm không? Ngay bên cạnh yên
ngựa đó.”
Lương Ưu Tuyền thuận tay
sờ xuống, cầm lấy cái chuôi kiếm, nhanh như chớp chạy như điên, cảm giác hệt
như một vị đại hiệp tài uy.
Đến lúc này Tả Húc mới
nói tiếp “Dám
mặc trang phục cổ trang cầm kiếm chạy trên ngựa không?”
“…” Lương
Ưu Tuyền giữ chặt cương ngựa, phát hiện ra có mấy nhân viên công tác đang đi
đến gần mình. Thiết kế trang phục ngẩng lên cười “Ban nãy diễn
viên đóng thế của cảnh cưỡi ngựa đã ngã bị thương, xin cô làm ơn xuống thay
quần áo. Giá cả có thể thương lượng sau cũng được, nếu cảnh quay mà chậm trễ
thì nhất định Tả tổng sẽ không tha cho chúng tôi.” Còn mấy người bên cạnh cũng dùng ánh mắt khẩn cầu chớp
chớp nhìn Lương Ưu Tuyền, trông rất tội nghiệp.
“?!” Lương
Ưu Tuyền cắn răng mở miệng nhìn về phía Tả Húc thì thấy hắn đã sớm đưa lưng
quay lại, ngồi nguyên vị trí ban đầu.
Một tiếng sau Lương Ưu
Tuyền cầm 500 nhân dân tệ quay lại ngồi cạnh Tả Húc. Cô vừa rút khăn giấy ra
lau khô vết son môi vừa tức giận “Thì ra anh là loại người như
thế? Dám lợi dụng lòng bác ái của tôi?!”
Tả Húc đặt tay ở thái
dương huyệt, hết sức chăm chú nhìn cảnh quay, hoàn toàn không để ý đến lời rống
gào của Lương Ưu Tuyền.
Chỉ một lúc sau, cô diễn
viên kia đã quay lại gần Tả Húc, cung kính hỏi“Tả tổng, vừa rồi em diễn tốt chứ ạ?”
“Tốt hay không thì phải hỏi đạo diễn, hỏi
tôi làm gì?” Tả Húc lạnh lùng nhíu mày.
Cô diễn viên kia xấu hổ
mím môi, cúi đầu bỏ chạy.
Lương Ưu Tuyền còn nhớ
ban nãy Tả Húc nói muốn nâng đỡ cô diễn viên này, sao thái độ lại lạnh lùng thế
này?
“Lương Ưu Tuyền, cô ở chỗ của tôi kiếm lời
mấy trăm nhân dân tệ như vậy thì tối nay cô phải mời tôi đi ăn.” Tả Húc đùa.
“Không mời. Đây là tiền tôi kiếm bằng công
sức của tôi, tôi phải đưa cho mẹ mình.” Lương
Ưu Tuyền nhét tiền vào trong túi quần.
“…” Cùi
chỏ Tả Húc nghiêng một cái, tý nữa trượt chân.
“Này, anh không phải muốn nâng đỡ cái cô
Mimi kia à? Sao lại đối xử với cô ấy như thế?”
“Nâng đỡ ai là quyền của tôi. Tôi chỉ để ý
đến hiệu quả kinh tế và lợi ích thôi.”
“Đúng là đồ tham tiền. Thế mà ai cũng nói
chỉ cần được anh để ý đến thì đều có thể nổi danh.” Lương Ưu Tuyền cười nhạt.
“Đó là sự thật. Nếu tôi mà muốn nâng đỡ cô
thì cô cũng sẽ nổi danh, nhưng chẳng qua là cũng phải tốn một chút tiền nâng
ngực.” Nói xong câu đó, Tả Húc lập tức giơ tay lên tránh đòn
của Lương Ưu Tuyền.
Hắn nói tiếp, môi nhìn
như không cử động “Cô
nhỏ mọn như vậy thì để tôi mời. Còn nữa, không được làm ầm, tôi đang làm việc.”
Lương Ưu Tuyền phẫn uất
rút tay về “Tôi
muốn ăn cơm xào rau. Bao giờ anh xong việc?”
“Cô vừa ăn rồi còn gì?”
“Tôi mới ăn đư