
hìn cô, tay để lên phần cao cao ở lưng cô, nhẹ nhàng ấn xuống.
“…” Lương
Ưu Tuyền mím môi không nói gì. Vừa rồi bởi vì quá tức giận cô quả thật ra tay
hơi mạnh, không ngờ khiến bản thân cũng bị thương. Cô trộm liếc Ngô Thiên Khải
một cái… Bề ngoài anh ta có vẻ cẩu thả, không ngờ cũng rất chu đáo.
“Ưu tuyền… Chuyện đó… em cho tôi một cơ
hội được không, tôi rất thật lòng.”
“…” Lương
Ưu Tuyền chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, mãi sau mới lên tiếng:
“Anh không thấy phiền thì tùy anh vậy.”
Ngô Thiên Khải thấy được
cô đồng ý thì cười nhẹ rồi kéo tay cô trở về nhà hàng.
Nhưng Lương Ưu Tuyền ăn
chưa được ba miếng, chuông di động lại vang lên…
“Lương Ưu Tuyền, cô có khái niệm về thời
gian không hả? Nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi?” Tả Húc ngay lập tức đánh đòn phủ đầu.
Lương Ưu Tuyền nhìn chiếc
đồng hồ trước mắt: “Hai
giờ rưỡi chiều, có chuyện gì à?”
“Có chuyện gì á? Trong khi tôi đang ở chỗ
ngư long hỗn tạp thì cô lại thoải mái an tâm đi hẹn hò?”
“A! Tôi còn tưởng rằng anh đang họp. Anh ở
đâu, tôi lập tức đi tìm anh.” Lương
Ưu Tuyền bật dậy.
“Khỏi, tôi chết rồi!”
Tút tút tút tút… Tả Húc
ngắt di động.
“…” Lương
Ưu Tuyền quay sang nhìn Ngô Thiên Khải lúc này đang không hiểu gì, cúi đầu rời
bàn, cầm điện thoại đi đến phía toilet.
Sau một hồi chuông, Tả
Húc mới chậm rãi nghe điện thoại…
“Anh muốn chết à? La hét cái gì?!” Lần này đến lượt Lương Ưu Tuyền đánh đòn phủ đầu.
“…”
“Anh chết ở chỗ nào rồi?!”
“… Trường quay cảnh cổ trang.”
“Chờ ở đấy!”
“Này… Chỗ này đang quay, cấm người lạ. Cô
bắt taxi đi, tôi sẽ trả tiền.”
“Rồi.”
Cạch!… Lương
Ưu Tuyền mạnh mẽ tắt điện thoại.
…
Cô quay lại chỗ bàn ăn,
vội xin lỗi “Thật
xin lỗi Ngô tiên sinh, tôi có việc đột xuất.”
“Ah, để anh đưa em đi.” Ngô Thiên Khải nhận ra cô không có ý định ngồi xuống.
Lương Ưu Tuyền cười, lắc
đầu “Lần
sau đi. Hẹn gặp lại anh sau.”
Ngô Thiên Khải đưa cô ra
đến cửa nhà hàng, sau đó giúp cô bắt taxi, thậm chí còn thanh toán trước tiền
xe khiến Lương Ưu Tuyền ngại vô cùng, nhất quyết từ chối. Lớn ngần này tuổi
rồi, đây là lần đầu tiên cô được hời như vậy.
(QLCC: ý ở đây là được bao ăn rồi bao tiền
xe,… Không nghĩ ra từ nào khác ~ ai nghĩ ra nhắc QL với T^T)
Tuy vậy Ngô Thiên Khải
rất cố chấp, hoặc là để hắn trả tiền, hoặc là để hắn đưa đi.
“Vậy… Cám ơn anh, liên lạc sau nhé.”
Lương Ưu Tuyền hạ cửa sổ
xuống, tính vẫy tay bye bye, không ngờ Ngô Thiên Khải lại kéo hẳn đầu cô ra
khỏi cửa sổ, sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán khiến Lương Ưu Tuyền hóa
đá, dù xe taxi đã đi xa vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Ưu Tuyền sờ sờ
trán. Ngô Thiên Khải từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, chắc chắn là đã bị ảnh hưởng
bởi văn hóa Tây phương rồi. Nhưng nói gì thì nói cô vẫn không thể không đỏ bừng
mặt.
30 phút sau
Lương Ưu Tuyền đến trường
quay, quả nhiên được bảo vệ yêu cầu xuất trình giấy thông hành. Không còn cách
nào khác, cô đành gọi cho Tả Húc. Chỉ một lát sau, thư kí của Tả Húc – Lưu Na
đã tới đón cô.
Trong lúc vô tình, Lương
Ưu Tuyền nhận ra cái đồng hồ ở trên tay Lưu Na là một chiếc Omega. Loại đồng hồ
này không phải là cao cấp gì, nhưng giá của nó thấp nhất cũng phải đến mấy vạn
nhân dân tệ.
Thử hỏi một bà mẹ độc
thân có hai con lương mấy ngàn nhân dân tệ lấy tiền đâu ra để mua một vật phẩm
xa xỉ đến vậy?
“Lý tiểu thư, cái đồng hồ của chị đẹp thật
đấy.” Lương Ưu Tuyền tiến lại gần bắt chuyện.
Nụ cười của Lưu Na đột
nhiên gượng gạo. Chị ta theo bản năng che che cổ tay “Cũng chỉ là
hàng nhái thôi mà, ha ha.”
Lương Ưu Tuyền không nói
gì thêm, nhưng nhìn thái độ kì quặc của Lưu Na thì bắt đầu nghi ngờ.
…
Xoẹt xoẹt xoẹt… Phim
trường của bộ phim kiếm hiệp rất náo nhiệt. Tả Húc ngồi cách đó không xa đang
chăm chú quan sát, bên cạnh còn có một cô diễn viên đang mặc trang phục cổ đứng
lặng im, vẻ mặt lo lắng.
Tả Húc liếc Lương Ưu
Tuyền một cái, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, ý nói cô lại gần đây.
Đây là chốn đông người,
Lương Ưu Tuyền cũng không muốn làm mất mặt Tả Húc. Bởi thế cô vòng qua mấy cái
camera đi đến bên cạnh Tả Húc. Cùng lúc này, cô nữ diễn viên ban nãy đứng cạnh
Tả Húc đã bị phó đạo diễn gọi ra để chỉ đạo võ thuật dạy cách dùng kiếm. Cô ta
trông mèo vẽ hổ cũng bắt chước theo, nhưng động tác vẫn mềm mại không có tý sức
lực nào.
Tả Húc chỉ chỉ cái ghế
nhỏ bên cạnh “Cô
là màn che à?”
“…” Lúc
này Lương Ưu Tuyền mới phát hiện cô đang đứng chắn tầm mắt của Tả Húc. Cô vội
quay lại ngồi trên chiếc ghế Tả Húc chỉ, so với ghế của hắn thấp hơn một đoạn,
tình cảnh giống hệt một tiểu cung nữ đang chờ đến lượt hầu hạ hoàng thượng.
“Cà phê.”
Lương Ưu Tuyền sắc mắt
tối sầm, sau đó cầm bình cà phê rót ra cốc. Lúc cô đưa ly cà phê cho Tả Húc thì
hắn mới để ý đến cái băng dán cá nhân ở mu bàn tay cô.
Tả Húc liếc xuống
dưới thì đập vào mắt là cái ống quần dính đầy bụi đất. Hắn không khỏi nhướn
mày, hỏi “Cô
đi hẹn hò hay là đi đánh nhau thế hả?”
“Cả hai.” Lương Ưu Tuyền lại ngồi xuống, thái độ xem thường.
Tả Húc liếc cái gáy của Lương
Ưu Tuyền, sau đó đá đá chân “Cô ra kia