
?”
“Không có gì đâu ba, con đang cùng vị tiểu
thư này thảo luận kĩ thuật đánh bóng.” Ngô
Thiên Khải mỉm cười.
Cùng lúc đó, Tả Húc chạy
đến sau Ngô đạo diễn.
Lương Ưu Tuyền thấy thế
liền nhảy trở lại xe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngô đạo diễn gật đầu,
quay sang Tả Húc giới thiệu: “Tiểu Húc, đây là con bác, cháu nhớ không?
Ngày xưa các cháu cùng nhau đi bơi mãi.”
Tả Húc thân mật chào,
cười nói: “Nhớ
chứ ạ. Thiên Khải ca, đã lâu không gặp. Tôi vừa nghe bác Ngô nói anh đoạt được
giải quán quân league môn quyền anh. Chúc mừng chúc mừng.”
Ngô Thiên Khải đập nhẹ
vào vai Tả Húc một cái, sang sảng cười:“Nhoắng một cái cũng đã 15 năm không gặp,
đúng là cậu càng lớn càng đẹp trai. Còn tôi người toàn vết thương là vết
thương, chán thật. Thôi, chúng ta đi. Vừa ăn vừa nói chuyện sau.”
Tả Húc gật đầu, đi đến
bên xe cất túi gậy golf: “Tiểu
Tuyền, cô đem cất xe đi rồi ra cửa chờ tôi.”
“Vị tiểu thư này là?” Ngô đạo diễn nhíu
mày, cười xảo quyệt.
“Là bảo mẫu kiêm hoa tiêu của cháu. Giỏi
võ lắm đấy ạ.”
“…” Lương
Ưu Tuyền cúi đầu chào trưởng bối, vội vàng lái xe trốn đi. Oa oa, thì ra là cao
thủ quyền anh, thảo nào…
※※
Bọn Lương Ưu Tuyền ăn cơm
trong một nhà hàng kiểu châu Âu khá trang nhã. Thông qua nội dung cuộc trò
chuyện, Lương Ưu Tuyền biết được Ngô đạo diễn này danh tiếng không nhỏ. Nghe
nói ông ấy rất nổi tiếng ở Hollywood, hơn nữa phim của ông còn đoạt nhiều giải
thưởng nổi tiếng.
Ngô Thiên Khải ngồi đối
diện Lương Ưu Tuyền. Hắn vừa uống cà phê vừa đọc tin tức trên điện thoại, hoàn
toàn không có nhã hứng cùng cha mình và Tả Húc tham gia bàn luận. Toàn bộ sự
chú ý của Ngô Thiên Khải dồn hết lên Lương Ưu Tuyền lúc này đang sốt ruột như
ngồi trên một đống lửa, thần thần bí bí mỉm cười.
“Tiểu Húc, bộ phim này nếu không phải do
cháu làm diễn viên chính, bác nhất định sẽ gác kịch bản này lại.”
“Bác Ngô, bác biết cháu bỏ nghề diễn từ
lâu rồi mà. Kịch bản này cháu cũng xem qua rồi, thật sự là rất hay! Cháu cũng
có mấy diễn viên được lắm, hay cháu kêu họ tới đây cho bác duyệt qua vậy?” Tả Húc giúp Ngô đạo diễn vuốt lưng, giúp ông thở dễ
hơn.
“Không chọn không chọn, bác chỉ thấy cháu
diễn được thôi! Kịch bản này vốn là viết để dành cho cháu, nếu cháu không diễn
thì bác cũng không có hứng quay.” Ngô
đạo diễn buông nĩa xuống, hai tay bất mãn khoanh trước ngực.
Tả Húc lại đem nĩa đặt
vào tay ông, trêu chọc nói: “Bác thật là… Già vậy rồi sao vẫn còn dỗi bãi
như trẻ con thế? Trước ăn cơm đã, chuyện này tính sau.”
“Lương tiểu thư, cô nói xem. Tả Húc rút
khỏi giới có phải là rất lãng phí?” Ngô
đạo diễn giờ phút này không cần ăn uống, chỉ cần đồng minh thôi.
“…” Lương
Ưu Tuyền lúc này vẫn còn đang nhai bít tết. Cô biết Tả Húc đến lúc này vẫn rất
yêu sự nghiệp diễn xuất, nhưng không hiểu vì sao hắn nhất quyết lui về phía sau
sân khấu.
“Ba, Lương tiểu thư là vệ sĩ của Tiểu Húc
thôi mà. Ba đừng làm khó người ta chứ.” Ngô
Thiên Khải ra mặt giải vây.
Lương Ưu Tuyền nghe thế
chỉ biết cười gượng hai tiếng. Chuyện này cô vốn cũng không có quyền can thiệp.
…
Bởi vì Tả Húc nhất quyết
từ chối nên bữa cơm có phần hơi nặng nề. Ngô đạo diễn trước khi lên xe còn nói,
nếu Tả Húc nhất quyết không đóng, vậy ông sẽ trở về Hollywood luôn.
Tả Húc thấy thế rất khó
xử. Mời được Ngô đạo diễn là mơ ước của không biết bao nhiêu công ty nổi tiếng,
nay hắn đã mời được rồi thì lại xuất hiện vấn đề diễn viên chính. Tả Húc tuyệt
đối không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, vì thế hắn quyết định sẽ thay đổi
phương pháp, quyết định thương lượng với Ngô Thiên Khải, mong anh ta khuyên Ngô
đạo diễn thay đổi ý định.
Ngô Thiên Khải đương
nhiên đồng ý, nhưng hắn cũng đưa ra điều kiện:“Tiểu Húc, tôi ở trong nước cũng không có
nhiều bạn bè, hay cậu cho tôi “mượn” vệ sĩ của cậu kết bạn vài ngày đi, được
không?”
Tả Húc có chút nao nao: “Anh thích cô
ta sao?”
Ngô Thiên Khải sờ sờ mũi: “Ừ. Cô bé này
rất thú vị.”
“…” Tả
Húc càng thêm khó xử. Con nhóc kia đâu chỉ thú vị, còn bất trị nữa.
“Hay là thế này, tôi cho anh số điện thoại
cô ta, được chứ?” Nói xong, Tả Húc lấy điện thoại ra đọc số điện thoại
cho Ngô Thiên Khải:“Nhưng cô nàng này có hơi bướng bỉnh, nếu có làm
gì anh không vừa ý thì cũng đừng để bụng nhé?”
Ngô Thiên Khải cười không
nói gì. Hắn cũng đã thử nghiệm qua rồi, nhưng mà chính những cô gái bất trị như
vậy lại càng khiến đàn ông muốn chinh phục.
※※
Lúc quay về nhà trọ,
Lương Ưu Tuyền nhất định đòi lái xe, không cho không về. Bởi thế, Tả Húc đành
chuyển sang ngồi ở tay lái phụ. Hắn nghiêng đầu nhìn Lương Ưu Tuyền, nếu Ngô
Thiên Khải thật sự rủ cô ta ra ngoài, không biết cô ta có đồng ý không nhỉ?
“Anh nhìn tôi làm gì?”
“Cô thấy Ngô Thiên Khải thế nào?”
“Hả?… Cũng được. Anh ta không hay nhiều
lời.”
“Cô đang chê tôi nói nhiều đấy à?” Tả Húc không vui nhíu mày.
“Tôi nói thế bao giờ? Đúng là đồ suy
diễn.”
“…” Tả
Húc ho nhẹ một tiếng: “Tự nhiên tôi thấy nóng ruột. Có lẽ có
người sắp ám sát tôi rồi.”
Lương Ưu Tuyền lập tức
dừng xe: “Anh
đang bị theo dõi hả? Hay t