Ring ring
Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324161

Bình chọn: 8.00/10/416 lượt.

au của

xe với buồng lái có một cái cửa kéo, kéo cánh cửa ấy ra là khoang xe phía sau

sẽ trở nên độc lập, rộng rãi thoải mái. Bây giờ cô mới hiểu vì sao các doanh

nhân thích dùng xe bản dài, hóa là vì muốn đảm bảo cùng lúc cả tình yêu lẫn sự

nghiệp.

“Quần ngắn quá.” Lương Ưu Tuyền vừa nói vừa kéo cửa chớp ra.

“Cô chỉ có mỗi đôi chân là đẹp. “Cái đẹp

phô ra xấu xa đạy lại”, cô nghe câu đó chưa?” Tả

Húc quay đầu lại, cười mờ ám. Đột nhiên nụ cười hắn cứng lại, đôi mắt dán vào

một vết bầm kì quái ở trên chân Lương Ưu Tuyền.

“Chân của cô…”

“Không biết đụng vào đâu nữa…” Lương Ưu Tuyền thì thào tự nói, đột nhiên nhớ ra liền

ngẩng đầu lên: “Ai cho anh nhìn?! Đừng nghĩ rằng vì với con gái

không có hứng thú là có thể làm càn!”

“…” Tả

Húc nhanh quay ngược trở lại, nhấn ga rời khỏi gara.

“Cho tôi lái đi, tôi biết lái rồi mà.” Lương Ưu Tuyền nhào người lên phía Tả Húc.

“Không cần. Tôi cần đến đúng giờ và an

toàn.” Tả Húc trả lời, theo bản năng quay lại nhìn ra phía

sau. Môi vô tình chạm vào chóp mũi Lương Ưu Tuyền. Tả Húc thu lại nụ cười, mất

tự nhiên nhìn về phía trước. Lương Ưu Tuyền thì chẳng có cảm giác gì cả, cô cọ

cọ mũi của mình.

…Nếu không phải tận mắt

nhìn thấy, Tả Húc thật không thể đem cô cảnh sát thô bạo này cùng cô gái động

lòng người cùng hắn triền miên trên giường tối hôm qua liên tưởng đến nhau. Nhớ

tới chuyện tối hôm qua, Tả Húc cười trộm một mình. Lúc đó Lương Ưu Tuyền ngốc

nghếch cứ cố hết sức đẩy hắn ra, thậm chí không quên ra quyền đánh hắn. Nhưng

bản thân những cú đánh ấy không hề có lực, mà hắn nhìn thấy thì thật tà ác

thích thú.

“Ngồi vào ghế phụ đi.”

“Ok.”

Tả Húc vốn định dừng xe

lại cho Lương Ưu Tuyền đổi chỗ, không ngờ cô đã trực tiếp leo từ phía sau lên

phía trước.

Tả Húc liếc cô một cáo,

phát hiện Lương Ưu Tuyền không đi giày mà ngồi xếp bằng trên ghế, tay lau lau

cảnh huy.

“…”

Trong nháy mắt, Tả Húc

không dám chắc chắn. Cô ta thật sự tin tối hôm qua là say rượu đơn thuần sao?

Dù sao đó cũng là vận động “phiên giang đảo hải” (tràn ngập sóng gió) cơ mà,

chẳng lẽ không có chút ký ức nào?!

Tả Húc mở cốp xe lấy túi

chơi golf sau đó đưa cho Lương Ưu Tuyền chùm chìa khóa.

“…” Lương

Ưu Tuyền tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải cầm lấy. Ai bảo bây giờ cô là vệ

sĩ cho hắn chứ.

Ánh mặt trời tươi đẹp của

buổi trưa chiếu rọi đến mặt cỏ xanh mượt. Xã hội thượng lưu là cái gì? Chính là

những người túm tụm lại với nhau, những bước đi luôn bình thản, nếu có cần cái

gì thì chỉ cần mở miệng ra là sẽ được dâng đến tận tay.

Lương Ưu Tuyền biết có

rất nhiều doanh nhân thích đem việc công tác ra bàn tại sân golf, tuy nhiên cô

không hiểu lý do. Trong mắt Lương Ưu Tuyền đó toàn là những kẻ sĩ diện, cứ

thích tỏ vẻ cao quý, sang trọng.

Tả Húc đứng ở bên quầy

phục vụ, sau khi nghe người phục vụ thông báo khu vị đạo diễn kia đang ở liền

dắt Lương Ưu Tuyền ngồi lên một chiếc xe điện, lái đến bãi.

Lương Ưu Tuyền lần đầu

tiên ngồi xe điện nên rất thích thú, cười nói:“Này, cái này giống mấy cái xe điện đồ

chơi của lũ trẻ con nhỉ? Để tôi lái thử đi được không?!”

Tả Húc bèn đổi chỗ cho

cô. Hắn chỉ hai bóng người ở cách chỗ bọn họ không xa nói: “Chút nữa tôi

đi bàn công việc. Cô ngồi đây đợi tôi, nghe chưa?”

“A, tôi không được chơi sao?”

“Hôm nay không được. Lần sau tôi dắt cô đi

sau, nhé?” Tả Húc nhìn vẻ mặt Lương Ưu Tuyền thấy vọng, theo bản

năng xoa xoa đầu cô.

“…” Lương

Ưu Tuyền đột nhiên thấy hắn dùng giọng điệu dịu dàng an ủi mình, nhất thời

không quen.

Chỉ chốc lát sau đã đến

nơi cần tới. Tả Húc cầm túi golf đi xa, còn lại một mình Lương Ưu Tuyền ngồi

trên xe. Cô nhìn xung quanh khá vắng vẻ, trong lòng an tâm. Khu vực này tạm

thời an toàn.

Lương Ưu Tuyền chống cắm

nhìn về phía Tả Húc. Tả Húc đối với những người cùng giới tính thái độ đều rất

bình thường, rất thân thiết. Lúc này hắn đang cùng một người đàn ông trung niên

trò chuyện với nhau nhìn thật vui vẻ, giống như những người bạn thân thiết lâu

ngày không gặp vậy.

Đột nhiên

“Bụp!”… Một quả cầu đánh trúng

tấm kính trong suốt trước mắt Lương Ưu Tuyền, không những thế còn khiến tấm

kính bị một vết rạn.

Lương Ưu Tuyền tự véo má

mình. May mắn là có cái kính che chắn, bằng không chắc đầu cô không còn nguyên

vẹn nữa.

Tầm 5 phút sau mới thấy

một người con trai đeo kính râm chạy tới. Anh ta nhặt quả bóng lên, xoay người

bước đi.

“Vị tiên sinh này, quả cầu của anh đập vào

tấm kính rồi.” Lương Ưu Tuyền đi xuống xe.

Người đàn ông kia dừng

lại, nhìn tấm kính rồi lấy từ trong ví ra một tập tiền đặt lên nóc xe. Sau đó

quay người định bước đi.

Lương Ưu Tuyền nhảy lên

phía trước ngăn anh ta lại. Hai tay cô khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn

người con trai tuổi trẻ mà “tài đại khí thô” (tiền nhiều như nước) ở trước mặt.

Người kia cũng nhìn cô

chằm chằm, dường như đang có ý đợi cô mở miệng.

“Trước hết anh phải xin lỗi, bởi quả bóng

kia xém chút nữa là đập vào đầu tôi rồi. Tiếp theo, tôi có yêu cầu anh bồi

thường chưa? Mặc dù đúng là anh phải bồi thường, nhưng ít nhất cũng phải đ