XtGem Forum catalog
Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324134

Bình chọn: 8.00/10/413 lượt.

hấy người nào khả nghi?”

“Cũng không rõ lắm. Tóm lại cô một tấc

cũng không được rời xa tôi.” Tả

Húc hàm hồ nói.

“Hiểu rồi.” Lương Ưu Tuyền kiên định giữ vững tinh thần.

Tả Húc nhìn ra ngoài cửa

sổ, nở nụ cười nham hiểm.

Lương Ưu Tuyền nhận được

tin báo, kết quả điều tra với Lưu Na như sau: Lưu Na, 42 tuổi, đã ly dị, một

mình nuôi con hai con, một trai một gái. Sau khi Tả Húc đảm nhiệm chức tổng

giám đốc đã trực tiếp để Lưu Na thành thư kí của hắn, tiền lương là 7000 nhân

dân tệ một tháng, cũng được nhận tiền thưởng. Nhưng vấn đề là, con trai của Lưu

Na hiện đang đi du học, tiền học phí hai học kì ít nhất cũng là 10 vạn. Con gái

thì đang học cấp 2, mà chồng trước của chị ta thì cũng chỉ là một nhân viên nhà

nước nhỏ, tiền lương 2500 nhân dân tệ. Thử hỏi, trừ tiền sinh hoạt, Lưu Na lấy

đâu tiền ra đóng học phí?

Lương Ưu Tuyền nghĩ thầm,

Lưu Na quả thật đáng nghi.

“Này, thư ký Lưu Na của anh ngoài tiền

lương ra có còn khoản thu nhập nào khác không?”

“Không rõ lắm.” Tả Húc đang nằm trên sô pha xem văn kiện hờ hững nói.

“Vậy anh biết cái gì? Chị ta làm với anh 5

năm rồi!” Lương Ưu Tuyền cáu tiết nói, lại ngồi xuống sô pha: “Khoan

hãy xem văn kiện, chúng ta nói về Lưu Na đã.”

“Công tác cẩn thận, làm việc chuyên cần,

đối xử với mọi người rất tốt. Quan trọng nhất là chị ấy cũng không đấm đá tôi.” Tả Húc liếc Lương Ưu Tuyền một cái, hàm ý sâu xa.

“Vớ vẩn. Đấy là vì chị ta là nhân viên của

anh. Tôi có nhận của anh đồng nào chưa?”

“Nếu cô thiếu tiền thì có thể nói với

tôi.”

Lương Ưu Tuyền đấm cho

hắn một cái, cười nhạt: “Nghề

của tôi là bắt người, đánh người, thẩm vấn người, không bắt được tội phạm thì

không có tiền thưởng đâu. Lần này nếu tôi phá được vụ của anh, thế nào cũng đòi

bằng được 2000 tiền thưởng.”

“…” Tả

Húc bắt đầu nghi ngờ, có phải trường cảnh sát cho tẩy não học sinh của mình

trước khi cho họ tốt nghiệp không?

“Này, nói thêm về Lưu Na đi.”

“Tôi nói hết với cô thì cô còn làm cảnh

sát làm gì nữa? Tự điều tra đi.”

Lương Ưu Tuyền nheo mắt

lại, liền hất tung đống văn kiện trong tay hắn. Tả Húc không phản ứng, khom

người nhặt văn kiện lên. Bốp! Lại tiếp tục bị Lương Ưu Tuyền hất xuống. Nhưng

lần này cô hơi mạnh tay, khiến cho cái kẹp bị tuột ra, văn kiện bay tứ tung.

Tả Húc từ từ quay lại.

Lương Ưu Tuyền nhướn mắt: “Nói không?”

“Hợp đồng này trị giá 300 vạn. Chết, hình

như có một tờ bị dính cà phê.”

“?!”… Lương Ưu Tuyền nghe thế

liền mất bình tĩnh, vội cúi xuống nhặt hết đống giấy tờ lên, thật cẩn thận phủi

hết bụi, còn dùng khăn tay lau qua một lượt. Đáng buồn là cái vết cà phê làm

sao lau sạch được?! Nuốt nước miếng, Lương Ưu Tuyền chột dạ đưa trả cho Tả Húc.

Tả Húc nét mặt không cảm

xúc cầm lấy: “Ừ.

May là bản photo.”

“?!” Lương

Ưu Tuyền giơ tay lên. Thấy thế Tả Húc vội đưa bản hợp đồng ra, nói tiếp: “Cô

không thấy cuối cùng có con dấu sao? Bản hợp đồng này có hiệu lực pháp luật

đấy. Cô đúng là không hiểu gì về luật.”

“…” Lương

Ưu Tuyền tức hộc máu.

Đột nhiên di động của

Lương Ưu Tuyền đổ chuông. Cô trong cơn tức giận ấn nút nghe, bỗng lại thấy

giọng nói nho nhã lễ độ của đối phương.

“Lương Ưu Tuyền đây, ai đó?”

“A… Hôm qua chúng ta có gặp ở sân golf.

Tôi là Ngô Thiên Khải.”

“Ah… Có chuyện gì sao?…” Lương Ưu Tuyền trừng mắt nhìn Tả Húc, véo hắn một cái

thật đau. Đáng đời cái đồ tự ý tiết lộ số điện thoại người khác!

Tả Húc vội né đi chỗ

khác, Lương Ưu Tuyền liền đuổi theo đánh hắn. Đương nhiên cô cũng không quên

trả lời điện thoại.

“Tôi? Tôi bận lắm, công việc của tôi là

bảo vệ Tả Húc 24/24… Hả? Đấu vật kiểu Mỹ sao? Anh có vé ở hàng ghế đầu à?!… Có

rảnh có rảnh, thời gian, địa điểm gặp. Mau nói mau nói.” Lương Ưu Tuyền ngừng việc đánh Tả Húc lại, vội lấy

giấy ra ghi lại địa điểm gặp mặt.

“…” Tả

Húc đứng ở một góc liếc cô. Con gái kiểu gì mà nghe đến mấy trò bạo lực thì

sung sướng như thế hả?

Lương Ưu Tuyền cười khanh

khách ngắt điện thoại. Cô vốn rất thích được đứng gần xem vật lộn, nhưng thu

nhập ít ỏi của cô căn bản không đủ để mua vé ở hàng đầu tiên. Lần này đúng là

may rồi!

Tả Húc thấy Lương Ưu

Tuyền chạy vào toilet thay quần áo, liền đứng ngoài gõ cửa.

“Tôi sắp gặp nguy hiểm…”

“Không sao đâu. Tôi sẽ nhốt anh trong nhà,

khóa trái cửa. Mà cùng lắm tầm 3 tiếng nữa tôi sẽ về ấy mà.” Lương Ưu Tuyền hưng phấn rống lên đáp.

“…” Tả

Húc sờ cằm: “Sống chết của người dân cũng không để ý, bỏ mặc

nhiệm vụ.”

Lương Ưu Tuyền mở cửa ra,

vừa chải đầu vừa nói xạo: “Tôi

chính là nghĩ cho anh nên mới đi đấy chứ. Lỡ như tôi từ chối Ngô Thiên Khải,

khiến Ngô đạo diễn bất mãn, chẳng phải anh sẽ bị thiệt sao? Mà nói đi cũng phải

nói lại, chính anh cho anh ta số của tôi còn gì.”

“…” Tả

Húc nháy nháy mắt. Hắn làm sao thế này? Lúc nào cũng hy vọng cô ta biến mất,

nay cô ta sắp ra ngoài thì lại thấy rất khó chịu.

Lương Ưu Tuyền nhìn đồng

hồ. Cô hẹn với Ngô Thiên Khải sẽ gặp mặt dưới lầu 1 của Tinh Hỏa, còn có nửa

giờ thôi.

Từng giây từng phút trôi

qua

Đúng lúc Lương Ưu Tuyền

đứng lên, không biết vì sao Tả Húc cũng…đứng the