
ể lại
tên họ. Khoản tiền nào tốt cũng là những khoản tiền xuất sứ rõ ràng.”
“Chẳng lẽ bây giờ caddie
nào cũng không biết lễ phép như thế này?” Người
kia hỏi lại, vẻ mặt khinh miệt.
Caddie chính là những
người phục vụ trên sân golf. Phần lớn caddie đều là nữ (đương nhiên cũng có
những người là nam, mỗi khu vực mỗi khác), các caddie phải luôn lễ phép với
những người đi chơi bóng, chịu trách nhiệm dẫn đường, quản lý gậy chơi golf,
lái xe, các nhiệm vụ rất đa dạng. Thái độ của các caddie là rất quan trọng vì
nó sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của khách hàng về chất lượng của sân golf đó. Thu
nhập của các caddie có thể nói là tương đối khá. Căn cứ vào từng khu vực, thông
thường một trấn bóng có thể kiếm được mấy trăm riêng tiền boa.
Lương Ưu Tuyền luôn ngạo
mạn, cô tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói năng lỗ mãng với chính mình. Cô
liền cầm tập tiền kia ném vào mặt người con trai trước mặt, sau đó nhảy lên xe
điện đi đến chỗ khác đợi Tả Húc.
Nhưng chiếc xe này tốc độ
chậm chạp, khiến người kia một bước nhảy lên xe. Anh ta gạt cần xe, nghiêm mặt
nói: “Thứ
nhất yêu cầu cô nói xin lỗi. Thứ hai mong cô có ý thức giữ gìn môi trường xanh
sạch đẹp, mau quay lại nhặt đống tiền kia lên.”
Lương Ưu Tuyền quay đầu
nhìn về đống tiền giấy ở phía sau. Một cơn gió thổi qua, cô cười mỉa: “Tiền của anh
cũng bị gió thổi đi hết rồi.”
Người con trai kia tháo
chiếc kính xuống, để lộ ra một đôi mắt rất đẹp đang phừng phừng lửa giận.
Nụ cười của Lương Ưu
Tuyền khựng lại. Cô chú ý đến vết thương ở khóe miệng của hắn, vừa nhìn là biết
đó chính là “kiệt tác” sau một vụ ẩu đả.
“Tuy anh nhìn khá hung dữ, nhưng tôi đây
cũng không phải hạng người dễ bị dọa đâu. Lập tức xuống xe!” Lương Ưu Tuyền không hề biến sắc nói. Chính xác thì cô
đang hy vọng anh ta không phong độ mà ra tay, như thế cô lại có cơ hội tập thể
dục.
Thế nhưng cuối cùng anh
ta lại làm một chuyện khiến cô thật dở khóc dở cười. Anh ta đi đến phía trước
của xe, sau đó…đẩy xe quay lại vị trí ban nãy.
Hai cánh tay hắn cường
tráng như hai cây Thiết Trụ (sắt), những tầng cơ bắp cuồn cuồn bắt đầu chuyển
động.
Lương Ưu Tuyền như trước
ngồi ở trên xe, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta cầm một tay túm xuống. Cô
nhấc chân lên đá loạn xì ngậu nhưng lại bị tên kia túm được. Hắn ta túm mắt cá
chân của Lương Ưu Tuyền, đem cô xoay ngược lại, bộ dạng hắn thản nhiên như đang
xoay một chiếc chuông, mà cô lúc này là một cái “chuông” ngược.
“Nhặt.”
Lương Ưu Tuyền nghe thế
suýt thì thổ huyết. Cô một tay đặt trên mặt cỏ, tay còn lại cố gắng giữ cho cái
áo T shirt không bị tụt xuống. Đã thế hôm nay cô còn mặc short ngắn nữa chứ,
đúng là cái đồ lỗ mạng.
Vì thế, cô lợi dụng cái
chân còn lại vẫn chưa bị khống chế liền nhằm thẳng vào tên đó mà đá. Người kia
hình như không nghĩ tới cô tuy nhỏ nhưng có võ nên bị động. Nhân lúc anh ta vì
né mà buông lỏng tay, Lương Ưu Tuyền chân vừa chạm đất liền nhảy bật lên, dồn
hết sức vào đầu gối rồi đá vào eo tên kia. Nhưng mà anh ta đã có phòng bị, một
quyền đánh vào đầu gối của cô khiến Lương Ưu Tuyền hét lên vì đau. Ngẫm thấy
đánh cận chiến không có lợi, cô nhanh nhẹn lôi ra từ trong túi đựng gậy một cây
gậy golf. Tuy tức giận nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn còn tình thương yêu nhân loại,
bởi thế cô cầm phán đầu cây gậy, sử dụng phần cán để đánh đối phương.
“Ách…” Người
kia trong lúc phòng ngự sơ suất đã bị trúng một gậy. Hắn vừa nâng tay lên che
chắn vừa mắng: “Cô đúng là đồ bạo lực!”
“Vốn là anh sai trước. Mau xin lỗi đi!”
Người kia nhìn vẻ mặt cô
phẫn nộ, không khỏi cười nhẹ, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.
“Được rồi. Tôi xin lỗi.”
Đúng lúc đó cây gậy đánh
golf dừng lại trên đầu hắn.
Lương Ưu Tuyền hầm hừ thu
cây gậy lại, ngồi xổm xuống thu hồi tiền lại. Sau khi nhặt hết đống tiền đang
rơi lả tả, cô đưa cho người đàn ông kia: “Tôi cũng xin lỗi vì không bảo vệ
môi trường. Coi như hòa.”
Nam nhân kia thấy cô rất
có khí khái, trong lòng đột nhiên vui vẻ. Hắn cầm lấy tiền, nói: “Xe bị hư không
cần bồi thường?”
“Nếu như nơi này bắt đền thì đương nhiên,
tiền do anh trả.” Lương Ưu Tuyền lấy trong ví ra một quyển sổ nhỏ, theo
thói quen thẩm vấn nói:“Tên tuổi? Số điện thoại? Yêu cầu anh cho xem
giấy tờ tùy thân luôn.”
“…” Người
kia giơ tay lên, để lộ ra một vết sưng đỏ: “Cô làm tôi bị
thương, tôi cũng muốn cô bồi thường.”
“Lúc ban đầu nếu anh xin lỗi ngay thì cũng
đã không xảy ra việc đó. Gieo gió gặt bão, tôi không cần bồi thường anh tiền
thuốc men. Nếu không phục anh cứ đưa tôi đến đồn cảnh sát, kiện tôi cố ý đánh
bị thương người khác. Còn tôi tôi sẽ nói đó là hành vi tự vệ. Bởi vì anh to hơn
tôi, cảnh sát đương nhiên phải bảo vệ kẻ yếu.” Lương Ưu Tuyền nhướn mày, nhún nhún vai.
“…” Nam
nhân nhìn Lương Ưu Tuyền nhỏ con nhưng nhanh mồm nhanh miệng. Hắn cười cười,
bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như cô thắng.”
Lương Ưu Tuyền còn chưa
kịp lấy tư thế của người chiến thắng, khoan dung độ lượng tiếp tục giáo huấn
hắn thì cách đó không xa đã có một giọng lo lắng truyền đến.
“Thiên Khải, con đang làm gì đó