
chưa tìm được địa điểm lý
tưởng, hai ngày nay cũng có việc cần làm.” Tả
Húc quay qua hôn lên trán cô một cái “Em đừng lo nghĩ nhiều làm
gì.”
Lương Ưu Tuyền gật đầu.
Có câu gì ý nhỉ, chỉ thấy giặc ăn thịt mà không phát hiện giặc bị đánh*. Cũng
đúng đấy chứ, cái ý tứ kia. Dù sao kiếm tiền cũng không dễ dàng.
(* câu này giống như “chỉ thấy người ta
sung sướng mà không thấy người ta khổ” = “chỉ thấy mình khổ mà không nhận ra
hạnh phúc của mình”. Tóm lại là ai nhìn thấy người nhiều tiền cũng đều nói
người đó thật hạnh phúc nhưng không nhận ra người đó đã vất vả kiếm tiền thế
nào.)
Tả Húc ngồi trên xe con.
Lương Ưu Tuyền đột nhiên nhớ ra mình vừa gặp lái xe riêng của Tả Húc, Trương
Cường. Cô ngồi bên cạnh, nhắc nhở“Anh đừng tự lái xe, đoạn đường này đâu
phải gần. Hay là gọi lão Trương đưa chúng ta đi được không?”
“Không cần. Anh tạm thời để Trương Cường
cho Dương Phỉ Nhi rồi. Dương Phỉ Nhi chưa quen với cuộc sống nơi đây, ra ngoài
bất tiện.” Tả Húc khỏi động xe, đi ra ngoài.
“Vì sao Dương Phỉ Nhi lại muốn lấy anh? Có
phải cô ấy cũng mến anh nhiều năm rồi không?” Lương
Ưu Tuyền nhíu mày. Maimai đã tạo cho cô bao nhiêu áp lực rồi, giờ đột nhiên lại
xuất hiện Dương Phỉ Nhi. Có lẽ khi cô chải đầu lại thấy tóc rụng gấp mấy lần
bình thường mất, nếu cô mà không lấy được Tả Húc thì đúng là oan uổng rồi.
Nhắc tới chuyện này nụ
cười của Tả Húc hơi cứng lại. Để Lương Ưu Tuyền an tâm, hắn nói qua loa “Dương chủ tịch
nghi mình đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối cho nên viết di chúc giao con gái
cho anh. Trong thư cũng không đề cập đến hôn sự, chỉ là hy vọng anh giúp con bé
ngồi vững ghế chủ tịch. Nhưng Dương Phỉ Nhi lại hiểu hơi lệch ý.”
Lương Ưu Tuyền chậm chạp
gật đầu, lại vò đầu bứt tai, phiền muộn nói“Nếu anh mà không phải người đàn ông đầu
tiên của em thì em sẽ lập tức quăng anh đi. Tam giác biến tứ giác, lỡ chẳng may
tiếp thì sẽ biến thành Lầu Năm Góc rồi!”
“Em có biết vì sao Osama bin Laden* lại
cho máy bay đâm vào Lầu Năm Góc không?”
(* trùm khủng bố cảm tử.)
“Vì khủng bố chứ sao.”
“Không phải. Lúc ấy Osama bin Laden hỏi
Bush* là ngũ giác rơi một góc thành mấy góc. Bush không thèm nghĩ nhiều, trực
tiếp nói là bốn góc. Osama bin Laden cười bảo sai rồi, là lục giác, muốn chứng
minh thì để tôi đụng cho ông xem nha.”
(* cựu tổng thống Mỹ.)
“…” Lương
Ưu Tuyền xoa xoa tay. Lạnh quá.
(Đấy là truyện cười sao?)
※※※
Gần một tiếng đi đường
Lương Ưu Tuyền lần đầu
tiên bước vào biệt thự của Tả gia. Đây là một tòa biệt thự nhỏ, trong phòng
dùng gỗ làm cảm hứng trang trí, phong cách cổ xưa trang nhã lại không khoa
trương, thuộc kiểu xa hoa ngầm.
Trong căn phòng khách to
là một bức ảnh cưới của ba mẹ Tả Húc. Mẹ Tả Húc là một đại mĩ nhân, khuôn mặt
Tả Húc thì giống y hệt mẹ. Đúng, hắn tuyệt đối là tổng hợp từ dòng gen tốt đẹp
đó.
“Nhà ở đây là do ai quét dọn?” Lương Ưu Tuyền không thấy có người hầu, nhưng trong
phòng có cả một hạt bụi.
“Anh thuê người đến quét dọn định kì.” Tả Húc đưa cho cô một lon đồ uống, chỉ sang phía tây “Đinh
Đới Vĩ sống bên cạnh, nhưng tên đó cũng rất ít về nhà.”
Lương Ưu Tuyền mở lon ra,
uống vài ngụm “Mẹ
anh lúc trẻ là minh tinh sao?”
“Em còn nhỏ, chắc không biết Tiểu Ngọc
Lan.”
“PHỤT…” Lương
Ưu Tuyền lau miệng, nhìn kĩ lại tấm cưới của mẹ Tả Húc. Ban nãy cô cũng chỉ cảm
thấy hơi giống, còn ảnh cha mẹ hắn trong tư liệu cô cũng không nhìn kĩ. Không
ngờ thật sự lại là nữ minh tinh đầu thập niên năm mươi ah.
Cô cúi xuống, nếu mọi người
trên TV đều đến nhà họ ăn cơm… Bỗng nhiên áp lực càng lớn hơn.
“Anh cũng chưa nói muốn dắt em đi gặp ba
mẹ mình, sao em căng thẳng thế?” Tả
Húc kéo cô ngồi xuống, cười có dụng tâm.
“…” Lương
Ưu Tuyền gãi gãi tai “Sớm muộn, sớm muộn cũng gặp…”
“Vì sao phải gặp? Ah?”
“…” Lương
Ưu Tuyền khẽ trừng hắn. Phút chốc vươn tới nhéo cổ khiến Tả Húc, cả hai cùng
ngã lăn trên salon.
Tả Húc nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô đỏ bừng, âm dương quái khí* cười. Hắn đè thấp trán Lương Ưu Tuyền,
hôn lên môi cô. Mỗi người đều có một giải thưởng mình thích. Đối với hắn chỉ
cần được ôm lấy người con gái mình yêu cười cười nói nói, vậy là đủ.
(* quái lạ.)
“Vì sao thích đóng phim?”
“Có thể như người bình thường nói lời yêu
thương.”
“Vậy bây giờ vẫn thích đóng phim sao?”
“Thích. Đóng nhiều phim mới hiểu rõ làm
thế nào yêu một người.”
Lương Ưu Tuyền dùng chóp
mũi cọ cọ vào khuôn mặt hắn. Cô phải thừa nhận cô rất thích Tả Húc nói thẳng,
như thế không cần tốn công phỏng đoán tâm tư hắn, hơn nữa trong lúc lực công
kích đến từ khắp bốn phương tám hướng cô vẫn biết vị trí của mình trong lòng Tả
Húc.
Tả Húc một tay gối đầu,
tay còn lại nhặt những sợi tóc của cô vuốt ra phía sau.
“Không được vì người ngoài mà mất lòng tin
ở anh. Anh hy vọng em đáp ứng anh, dù gặp chuyện gì cũng phải tới hỏi anh đầu
tiên.”
Lương Ưu Tuyền gật đầu,
dạ một tiếng. Cô ghé vào ngực Tả Húc, thì thào “Em phát hiện muốn được ở bên anh
thì cần vô cùng kiên cường, nếu không chỉ ăn dấm chua thôi cũng đủ chết rồ