The Soda Pop
Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323570

Bình chọn: 8.00/10/357 lượt.

ường trở về Tinh Hỏa. Theo nguồn tin đáng tin cậy, cô ta dắt theo

đoàn luật sư của Dương lễ Trung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nội bộ của

Tinh Hỏa có thể sẽ có đại biến.

Sau khi nhận được điện

thoại Lương Ưu Tuyền lập tức báo cho Tả Húc, nhưng điện thoại Tả Húc đã ở chế

độ thư thoại. Cô lại gọi đến văn phòng Tả Húc, nhận được thông báo của thư kí:

hiện đang tổ chức họp khẩn cấp.

Lương Ưu Tuyền nghĩ nghĩ,

cảnh sát giám sát việc Dương Lễ Trung và người nhà ông ta xuất nhập cảnh đơn

giản là để điều tra vụ án buôn lậu. Còn việc Dương Phỉ Nhi đột nhiên về nước

vẫn cần điều tra, dĩ nhiên nếu là vì việc nhà thì không liên quan đến cảnh sát.

Cô đỗ xe vào bãi, cầm túi

sách đi vào khoa bỏng của bệnh viện.

Quả thật Tả Húc với Đỗ

Mai Mai không hề tệ chút nào. Chẳng những vì Đỗ Mai Mai thuê hẳn một phòng

bệnh, mời bác sĩ chăm sóc chị ta, trong phòng bệnh còn đầy đủ mọi thứ. Có thể

thấy tiền chữa trị và tiền những thứ này không hề rẻ.

“Chị Mai.” Tuy cửa phòng bệnh không đóng nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn

lễ phép gõ cửa.

“Mau vào đi. Vào giúp chị nhìn những lời

này là có ý gì với.” Đỗ Mai Mai cầm trong tay hai cái kim đan, đối diện là

một quyển sách dạy đan.

Khóe miệng Lương Ưu Tuyền

hơi méo đi. Cô kiên trì nhìn lại nhìn, nhưng nói thật cô đâu phải kiểu con gái

hiểu được những thứ nữ công gia chánh này. ==|||.

Trên đó có một bức ảnh

chỉ cách đan một con nai năm màu, Lương Ưu Tuyền nhìn cuộn Dương Lễ Trungn

phiền phức, đầu bắt đầu to gấp đôi.

(Đây là trạng thái suy nghĩ sao?)

“Cái hoa văn này phức tạp thật đấy, chị mà

không hiểu dĩ nhiên em không hiểu rồi. Mà giờ mới là mùa hè, sao chị đã muốn

đan rồi?”

Đỗ Mai Mai hạ hai kim đan

xuống, phiền muộn nói “Haiz,

còn dệt cho ai được nữa. Dĩ nhiên là Nãi Đường. Vừa rồi nghe thời sự nói mùa

đông năm nay đặc biệt lạnh, cậu ấy lại là một người đàn ông, chẳng biết cách

chăm sóc chính mình. Bình thường em bận như vậy, chị nhàn rỗi chẳng có chuyện

gì làm nên đan vậy thôi… Em không để ý chứ?”

Lương Ưu Tuyền giật mình,

cười lắc đầu “Đương

nhiên không. Chị Mai, chị chu đáo thật.”

Đỗ Mai Mai vỗ tay cô, chỉ

giá sách “Ưu

Tuyền, phiền em lấy hộ chị cuốn album kia vậy… Đó… Chính nó… Cám ơn em.” Đỗ Mai Mai nhận lấy cuốn album, cẩn thận từng ly từng

tý mở ra “Cuốn album này là bạn của chị suốt mười năm. Mỗi tấm

hình đều là do chị tự mình chụp đấy, ghi lại những khoảnh khắc huy hoàng cũng

như đau khổ của Nãi Đường. Em tự xem đi, cầm cẩn thận…”

Lương Ưu Tuyền sầm sì,

nhận lấy cuốn album xem qua từng bức ảnh…

Tả Húc năm mười sáu tuổi

rất khác so với bây giờ. Lúc đó làn da hắn trắng nõn, tựa như một cô học sinh

thanh tú. Trong đó còn có mấy bức khiến Lương Ưu Tuyền phải bật cười.

Qua Mấy bức ảnh cũng dễ

nhận ra, Tả Húc ngủ ở studio, trong lúc ngáy có rất nhiều nữ diễn viên thích

trêu chọc hắn, vụng trộm bôi son môi và buộc bím tóc cho hắn. Nhưng tính hắn

rất tốt, không vì bị trêu mà tức giận, còn cười tủm tỉm chụp ảnh cùng mấy cô

gái kia. Thậm chí trong album còn có ảnh hắn sắm vai nữ hoàng Ai Cập, dáng vẻ

yêu mị rất sinh động.

Đỗ Mai Mai thấy khóe

miệng Lương Ưu Tuyền nhếch lên rất vui vẻ, cũng đi theo cười “Nãi Đường là

một người rất hiểu phép tắc. Cậu ấy đối xử với nhân viên công tác rất thân mật,

mặc kệ là người của tổ nào cũng đều thích cậu ấy…”

“Dạ, em nhìn ra được. Nhưng giờ anh ấy

thay đổi rồi, ví như lần này…” Nụ

cười của Lương Ưu Tuyền cứng đờ, không biết Đỗ Mai Mai có biết việc Tả Húc đã

tiếp tục tham gia đóng phim chưa.

Đỗ Mai Mai lại cười rất

ung dung, nói “Em

nói đến phim mới của Ngô đạo diễn phải không? Ha ha, phim còn chưa chiếu đã

nóng hầm hập trên mạng rồi. Nam chính là do Nãi Đường thủ vai, chị không muốn

biết cũng khó.”

“Chị Mai, chị sẽ không vui sao?”

Đỗ Mai Mai mím môi lắc

đầu “Nãi

Đường thật sự rất ham mê đóng phim. Là sự tùy hứng của chị ngăn cản sự nghiệp

cậu ấy thích. Cậu ấy trời sinh là diễn viên, không diễn là quá lãng phí rồi.

Ai, toàn bộ đều tại chị. Năm năm trước chị không thể đối mặt với vết bỏng của

mình, còn không dám nhìn bộ dạng xấu xí của mình lúc đó. Trời vừa tối chị liền

gặp ác mộng. Chị mơ thấy cậu ấy kết hôn với một nữ diễn viên nào đó. Trong mơ

vợ cậu ấy cười nhạo chị, nói chị vừa già lại vừa xấu. Mơ tới những thứ này chị

sẽ khóc rồi tỉnh lại… Cho nên chị mới cầu xin Nãi Đường không đóng phim nữa,

không ngờ cậu ấy thật sự đồng ý, ngay sau khi bộ phim cậu ấy đóng lúc đó kết

thúc liền dứt khoát lui về sau màn ảnh.” Lời

còn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra từ hai hốc mắt.

Vẻ mặt Đỗ Mai Mai rất khó

khăn. Cô ôm chặt hai tay, giống như ác mộng lại hiện về.

Nội tâm Lương Ưu Tuyền

đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô ngồi vào một bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ

Mai Mai.

“Chị Mai, chị sao lại cho mình là vừa già

vừa xấu được?… Em vừa nhìn thấy ảnh chụp chị trước khi bị thương, thật sự là

rất xinh đẹp. Chẳng qua bây giờ vì thuốc nên mới thay đổi chút xíu thôi. Cũng

may mặt chị không bị thương, xem như trong bất hạnh có vạn hạnh* rồi. Chờ khi

chị hoàn toàn khôi phục em sẽ cùng