Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323522

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

cô. Chiếc nhẫn tuy hoa văn đơn giản nhưng những

đường cong của vết khắc rất mềm mại, tóm lại là siêu đẹp… Lương Ưu Tuyền mím

môi, tuy trong lòng cực kì sung sướng nhưng lại cố gắng ra vẻ ta đây không quan

tâm.

“Anh… Anh là lần đầu tiên tặng nhẫn cho

con gái.” Tả Húc nói nhanh, lần đầu tiên nói lắp.

Lương Ưu Tuyền cụp mắt

xuống, vẫn chưa biết gò má mình đã hồng như trái táo rồi. Cô mất tự nhiên nói

cám ơn, đồng thời đút tay vào túi. Lục lọi cả buổi, cuối cùng rút ra một chuỗi

chìa khóa, sau đó liền tháo cái móc chìa khóa hình súng lục trên khóa nhà ra.

“Đây là phần thưởng em đạt được khi lần

đầu tiên tham gia trận xạ kích, tuy chỉ là giải khuyến khích, nhưng… Đối với em

mà nói nó có ý nghĩa kỉ niệm, hiện tại tặng cho anh…”

Cô chìa lòng bàn tay ra

chờ hắn cầm lấy. Tả Húc giật mình, sau đó mỉm cười đặt chìa khóa nhà mình vào

lòng bàn tay cô. Lương Ưu Tuyền nhìn hắn, lại nhìn hai đồ vật khác nhau trong

tay mình, yên lặng móc chiếc chìa vào móc chìa khóa, khóe miệng bất giác giơ

lên.

Một thoáng yên lặng,

những giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào tay cô… Cảm ơn tình cảm đã tan vỡ trước

kia, khiến cho cô hiểu được niềm vui khi tìm được tình yêu tiếp theo; cảm ơn

người đã từng tổn thương cô, là nhờ hắn rời khỏi mà bạn có cơ hội gặp được

người đàn ông tốt như vậy.

Thấy thế, Tả Húc vò rối

mái tóc của mình, một tay ôm cô vào trong ngực, trêu chọc: “Cũng không

phải nhẫn cầu hôn, xin bảo trì trấn định.”

Lương Ưu Tuyền cười khúc

khích, sụt sịt: “Anh

có lấy em hay không không quan trọng, em nói thật đấy.”

Tả Húc hôn lên trán cô: “Cô nương ngốc

nghếch, em cũng quá dễ dụ rồi. Thế còn dám làm nằm vùng à?”

“Ít nói nhảm, làm gì có tên tội phạm bị

hiềm nghi nào dám QJ* nữ cảnh sát hình sự! Vì hưởng vui nhất thời mà mạng cũng

không cần đúng là không nhiều! Nếu không phải vì anh còn chút lương tri, em đã

sớm cùng anh đồng vu quy tận** rồi!” Lương

Ưu Tuyền cắn răng trả lời.

(* là R A P E đó | **

cùng nhau xuống suối vàng)

“…” Tả

Húc ra vẻ người vô tội chớp mắt mấy cái. Để trốn tránh ánh mắt sắc bén của

Lương Ưu Tuyền, hắn lập tức nhìn thời gian, sau đó kiên quyết lôi cô đứng dậy: “Thời

gian không còn sớm, chúng ta về thôi! Anh còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Lương Ưu Tuyền nhìn báng

lưng hắn trợn mắt trừng một cái, đúng là giống hệt trẻ con đang sợ hãi. Ha ha…

.

.

Trên đường quay về thành

phố cả hai mới mở điện thoại lên. Cái màn mở điện thoại thì không đáng nói,

nhưng cái đống tin nhắn thoại liên tục truyền đến…

Tả Húc nhíu mày, Dương

Phỉ Nhi 17 cuộc; Đỗ Mai Mai 26 cuộc.

Điện thoại Lương Ưu Tuyền

cũng nhận được vô số cuộc gọi của Đỗ Mai Mai. Không đợi cô gọi lại, Đỗ Mai Mai

đã lại gọi đến.

“Mai tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Em ở đâu? Vì sao điện thoại của em với

Nãi Đường đều không liên lạc được?!” Giọng

nói của Đỗ Mai Mai có vẻ không được tốt.

“Chị muốn tìm anh ấy sao? Anh ấy đang ở

bên cạnh em này.”Lương Ưu Tuyền vô thức nhìn Tả Húc.

“Không cần, hai người chơi vui vẻ.”

Cạch, Đỗ Mai Mai ngắt

điện thoại.

Tả Húc và Lương Ưu Tuyền

liếc nhìn nhau, sau đó hắn dùng điện thoại mình bấm số Đỗ Mai Mai.

Trong xe rất yên tĩnh,

Lương Ưu Tuyền có thể nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của Đỗ Mai Mai.

“Chị chờ chút, tôi lập tức qua đó.”

Vụt một cái, đạp chân ga,

Lương Ưu Tuyền ngã ra phía sau theo quán tính, nhưng cô có thể xác định chắc

chắn Đỗ Mai Mai vẫn chưa hề nói gì.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô hỏi.

Tả Húc im lặng không nói

gì. Có một loại trao đổi không cần ngôn ngữ, chỉ cần một chút ngập ngừng, thậm

chí là một tiếng thở, cũng đủ biết cảm xúc của đối phương.

“Anh đưa em về cảnh cục trước.” Tả Húc đưa tay xoa xoa lưng cô, dịu dàng cười.

“Không cần đâu, khi nào vào đến thành phố

anh cứ thả em xuống. Em đến công ty anh lấy xe cảnh sát đã.”

Tả Húc nghĩ đến tình

trạng hiện tại của Đỗ Mai Mai, đồng ý.



Vừa vào trong thành phố,

Lương Ưu Tuyền liền bảo hắn dừng xe, bọn họ chỉ chào tạm biệt đơn giản rồi Tả

Húc vội vã đi đến bệnh viện.

Đuôi xe nhanh chóng biến

mất khỏi tầm mắt của Lương Ưu Tuyền. Cô tự nhủ với bản thân, Đỗ Mai Mai gần đây

lại phải tiến hành phẫu thuật cấy da, nếu bởi vì bọn họ trốn khỏi thành phố một

lúc mà phải hoãn lại thì thật không đáng.

Cô mặc một chiếc áo khoác

mỏng, nhảy lên xe buýt, ngồi xe đến trước cửa tập đoàn Tinh Hỏa.

Nhưng lúc cô đi vào bãi

đỗ xe liền phát hiện ra bánh sau của xe jeep đã bị khóa lại. Theo lời giải

thích của bảo vệ thì đây là mệnh lệnh của chủ tịch Dương Phỉ Nhi, hắn phải chấp

hành, nếu Lương Ưu Tuyền muốn lấy được xe phải có sự đồng ý của Dương Phỉ Nhi.

Lương Ưu Tuyền nổi cáu,

hỏi bảo vệ vị trí của Dương Phỉ Nhi, sau đó đi thẳng đến tầng cao nhất của

chung cư.



Rất nhanh, Dương Phỉ Nhi

mở cửa phòng. Cô ta một tay cầm thuốc lá, mặc chiếc áo ngủ gợi cảm, đôi môi

cười khinh miệt.

“Lập tức mở khóa xe tôi ra.” Thái độ Lương Ưu Tuyền lạnh như băng, hoàn toàn không

có ý đi vào.

Dương Phỉ Nhi thổi khói

đến trước mặt cô, thong thả ngồi trên sô pha:“Sao nào? Không dám vào sao?”

Lương Ưu Tuyền cắn chặt

răng, sải


The Soda Pop