
chị tập thể dục, đi thẩm mĩ, cam đoan so với
lúc trước còn xinh đẹp hơn. Nhé?” Lương
Ưu Tuyền cũng không nói dối. Ảnh Đỗ Mai Mai năm đó thật sự rất đẹp, chị ấy có
một khuôn mặt đáng yêu như em bé. Nếu không nói chị ấy lớn hơn Tả Húc bốn tuổi
thì cũng khó có người nhận ra được.
(* gần giống như trong rủi có may.)
Đỗ Mai Mai tựa vào vai
Lương Ưu Tuyền, trong lúc vô tình lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh
của Lương Ưu Tuyền. Ngay lập tức cô chụp lấy ngón tay Lương Ưu Tuyền, môi run
rẩy, kinh ngạc ngước lên “Em,
em đã cùng… Nại Đường đính hôn rồi sao?…”
Lương Ưu Tuyền nhìn chiếc
nhẫn bằng bạc rất bình thường trên ngón tay, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đỗ
Mai Mai. Nụ cười của cô dần dần biến mất… Đương nhiên Đỗ Mai Mai không giống
lúc trước chị ấy nói, có thể bình tĩnh đối diện với hôn nhân của Tả Húc. Vì thế
Lương Ưu Tuyền lấy chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, nói “Đây là chiếc nhẫn
em mua ở vỉa hè thôi, mười đồng một chiếc.”
Đỗ Mai Mai trố mắt một
lát, xấu hổ cười “Thật
xin lỗi, biểu hiện chị kì quái lắm sao? Chị chỉ ngạc nhiên vì chuyện lớn như
vậy mà lại không báo cho chị… Ha ha…”
Lương Ưu Tuyền âm thầm
thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Mai Mai là một người con gái rất đáng thương, nếu là cô
cô cũng không chịu nổi. Nếu có thể, cô thà làm một người bạn gái giả câm giả
điếc.
Sau khi ăn xong cơm tối
tại bệnh viện, Đỗ Mai Mai vẫn như trước không muốn Lương Ưu Tuyền rời đi. Lương
Ưu Tuyền liền tiếp tục ngồi với Đỗ Mai Mai, đọc thơ cho chị ấy nghe: cùng một
đôi mắt nhưng cái nhìn không giống nhau; cùng một lỗ tai nhưng nghe được không
giống nhau; cùng một cái miệng mà lời nói không giống nhau; cùng một tấm lòng
mà ý kiến không giống nhau; có phải vì thế mà sầu bi con người mới không giống
nhau. (Kỷ Mễ / Trứ)
Lương Ưu Tuyền nhìn Đỗ
Mai Mai đang nằm yên tĩnh. Người con gái này dành từng giây phút cho Tả Húc,
mới khi nhắc đến Tả Húc trong ánh mắt cô lại vô thức phát sáng, mặc dù biết
tình cảm này không có kết quả nhưng vẫn đắm chìm trong đó, mặc sức tưởng tượng
bay lượn.
Mỗi lúc nghĩ đến chuyện
này Lương Ưu Tuyền lại thấy chán ghét bản thân. Cô không có mặt trong quá khứ
của Tả Húc nhưng lại tiếp nhận hiện tại của hắn. Một bên cô hưởng thụ tình yêu
của hắn, một bên lại gánh cảm giác tội lỗi với một người phụ nữ khác.
Hai giờ sáng
Lương Ưu Tuyền lặng yên
rời khỏi phòng bệnh, mệt mỏi bước ra bãi đỗ xe. Cô ngồi trên xe, ngáp một cái,
gửi cho Tả Húc một tin nhắn.
Ngủ chưa?
Tin trả lời đến ngay lập
tức, lại hỏi một câu rất vô lý ~
Ai đó?
Lương Ưu Tuyền xác định
đúng số điện thoại, gửi trả lời:
Chị của anh!
Năm phút sau, không nhận
được tin nhắn mà là điện thoại trực tiếp.
Lương Ưu Tuyền đang lái
xe liền đeo tai nghe, chờ đối phương nói chuyện.
“Thật xin lỗi. Cô là cái… chị gì đó của Tả
Húc sao?” Bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của nữ giới.
Lương Ưu Tuyền phanh gấp.
Cô cố hết sức kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nói “Xin cho gặp Tả Húc.”
“Ah, anh ấy đang tắm. Hay chị chờ anh ấy
tắm xong rồi gọi lại được không?” Thái
độ cô gái kia rất khách khí.
Lương Ưu Tuyền hít một
hơi dài “Xin
hỏi cô có quan hệ gì với Tả Húc?”
“Ah? Tôi là hôn thê của Tả Húc, tên Dương
Phỉ Nhi. Nếu chị có việc gấp tìm anh ấy thì để tôi chuyển máy nhé?”
Lương Ưu Tuyền nhắm mắt
lại, vỗ vỗ ngực, bỏ tai nghe, ngã lăn ra.
Dương Phỉ Nhi, là Dương
Phỉ Nhi – cô con gái chủ tịch mới về nước sao?! Tốt cho anh, Tả Húc!
Cùng lúc đó, trong văn
phòng tổng giám đốc
Tả Húc ngồi bật dậy, đi
đến cửa sổ túm lấy điện thoại trong tay Dương Phỉ Nhi, gọi lại cho Lương Ưu
Tuyền thì máy đã bận.
“Anh tỉnh rồi?” Dương Phỉ Nhi vặn vẹo trên ghế công tác, hơi chân đung
đua, tay cầm chén rượu.
“Ai cho cô nghe điện thoại của tôi?”
Tả Húc tựa bên cửa, xoa
huyệt thái dương. Tin cha nuôi Dương Lễ Trung bị ung thư khiến hắn khó lòng
tiếp nhận, hơn nữa hắn vẫn không liên lạc được với ông ta. Dương Phỉ Nhi dùng
thân phận người thừa kế về nước, tuy Dương Lễ Trung không có mặt nhưng di chúc
thật sự là thật. Dương Phỉ Nhi lợi dụng chức vị cao nhất của mình ra lệnh công
ty phải lập tức sửa sang và nộp báo cáo, cho nên hiện tại tất cả các ngành đều
đang tăng ca, công ty đang rối loạn.
“Tôi nào biết cuộc điện thoại đó có quan
trọng hay không, anh gấp cái gì…” Dương
Phỉ Nhi cong môi, bộ dáng vênh vênh váo váo ban nãy đã biến mất, thay vào đó là
vẻ ngây thơ vô tội.
“Cô nói cho tôi cha nuôi đang ở viện nào.
Tôi muốn đi gặp ông ấy.”Vẻ mặt Tả Húc mệt mỏi. Dương Lễ Trung
đối đãi với hắn như với con ruột, tuy mấy năm nay gặp mặt không nhiều nhưng hai
người vẫn nói chuyện phiếm với nhau qua mạng. Huống chi họ vừa gặp tuần trước,
sắc mặt ông ấy hồng hào khỏe mạnh, sao đột nhiên lại thành ung thư giai đoạn
cuối được?
“Cha ở đâu tôi cũng không rõ lắm. Là nhờ
luật sư tôi mới biết ông ấy bị bệnh nặng, tôi cũng đâu có liên lạc được đâu.
Cha nhờ luật sư gửi tôi một bức thứ, trong thư nói hy vọng tôi nhanh chóng nhận
lấy vị trí chủ tịch tập đoàn Tinh Hỏa, sợ ông không có nhiều thời gian.”Dương
Phỉ Nhi dập tắt điế