
muốn khó coi đến mức nào
thì khó coi đến mức đó.
Hạ Ngọc Cẩn không động đậy gì mở rộng tầm mắt, cười nhạo hỏi: “Con gái thì không thể gả sao? Con gái muốn lấy
tướng quân e là không ít đâu nhỉ?”.
Vẻ mặt của Thu Lão Hổ càng khổ sở nói: “Nhưng tướng quân không lấy con gái mà”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy đầu óc của ông ta chậm chạp, nói không ra những điều mà
mình muốn dò hỏi, bèn hơi gợi ý một chút: “Làm sao ông biết Diệp Chiêu
không thích con gái chứ? E là con gái ông không đủ xinh đẹp, không đủ
đáng thương”.
Thu Lão Hổ vò vò đầu, không hiểu hỏi: “Quận Vương
nói điều ngốc gì thế, tướng quân sao lại thích con gái chứ? Cô ấy nhiều
lắm là nhìn người đẹp vài lần, nhưng trước đây chưa bao giờ ôm con gái
cả. Trước đây khi mời chúng tôi đi chơi nhà chứa, mỹ nhân eo nhỏ mông to dịu dàng nhu mì, trọng tiền chuộc lỗi, nhảy vào lòng muốn lấy lòng cô
ấy, tình nguyện làm mọi việc, đều bị cô ấy từ chối một cách dứt khoát,
chúng tôi đều thấy khó chịu thay cho mấy cô nương đó. Đoán là cô ấy nêu
cao khẩu hiệu cấm dục tu thân, nói không chừng là có điều gì khó nói.
Bây giờ chân tướng đã bại lộ, quả nhiên là có bí mật lớn khó nói!”.
Hạ Ngọc Cẩn kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà hoa khôi nương tử?”. Công chúa Đông
Hạ, em họ si tình, hoa khôi xinh đẹp v.v… Cái duyên và phong lưu với con gái của vợ cậu ta e là quá nhiều nhỉ?
Thu Lão Hổ hồi tưởng lại
một lúc, liền nói: “Hình như là chuyện vài năm trước đây, hoa khôi nương tử đó diện mạo như hoa, suýt nữa bị người Man Kim cướp đi, được tướng
quân cứu, từ đó nguyện trong lòng, nhất định không lấy ai ngoài tướng
quân. Bám lấy khá lâu, cuối cùng nghĩ không thông phẫn nộ xuất gia, thật đáng tiếc cho thân hình duyên dáng và bộ ngực lớn đó”.
Hạ Ngọc Cẩn vẫn không tin, nhỏ giọng thì thầm nói: “Nếu không thích những người con gái khác, vậy thì chỉ thích em họ rồi”.
Thu Lão Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ghé qua thấp giọng hỏi: “Trừ phi Quận Vương muốn để tướng quân dụ dỗ vài cô nương xinh đẹp về làm thiếp cho cậu?
Thật thông minh, thật là thông minh…”.
Hạ Ngọc Cẩn phun rượu ra đầy bàn.
Hồ Thanh bị rượu phun lên người, cuối cùng cũng tỉnh lại, anh ta ngẩng đầu lên, mắt lờ đờ mê mệt hỏi: “Cái gì em họ?”. Mất một lúc, phản ứng lại:
“Tích Âm là một cô nương tốt, thật là đáng tiếc, đáng tiếc”.
Hạ
Ngọc Cẩn biết anh ta và mình không hợp nhau, có được cơ hội là liền chế
nhạo châm chọc, bèn ra tay chiếm lấy ưu thế trước, ghé sát vào, nói nhỏ
bên tai anh ta: “Đúng là không tồi, đáng tiếc tôi bảo Diệp Chiêu đích
thân đưa cô ta đi rồi”.
“Cậu để cô ấy đích thân đưa đi? Đưa đi rồi?”. Hồ Thanh không dám tin lặp đi lặp lại vài lần, “Tướng quân nỡ sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn coi thường nói: “Không nỡ thì cũng phải nỡ”.
Hồ Thanh lắc đầu quầy quậy: “Tướng quân thật đáng thương…”.
“Mẹ nó chứ!”. Hạ Ngọc Cẩn bị anh ta làm cho tức khí ở mũi, vội chỉ vào tay
chân mình đang bị băng bó nói: “Anh xót xa thì xót xa tôi trước được
không?!”.
Hồ Thanh không thèm để ý, tự nói một mình: “Với sự si
tình và cương quyết của Liễu cô nương, nếu bị tướng quân đuổi đi, chắc
chắn là không còn mặt mũi nào gặp lại nữa, thật là đáng thương”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy cậu ta biết được nội tình, còn giấu mình lâu thế, khó
chịu nói: “Có đáng thương mấy đi nữa thì cũng chỉ là một cô em họ, cho
dù trong lòng có ý. Đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi, Diệp Chiêu là con
gái, cô ta cũng là con gái, hai người không thể sống cùng nhau được. Tuy Diệp Chiêu đã nói đùa, làm em họ hiểu lầm, nhưng nỗi hận bọn Man Kim
giết bố giết mẹ còn lớn hơn trời, Diệp Chiêu đứng ở tiền tuyến chống lại bọn Man Kim, anh dũng chiến đấu, vì báo thù cho cô ta, bao nhiêu ân oán ít nhiều cũng giải tỏa gần hết rồi. Huống hồ Thu Lão Hổ nói Diệp Chiêu
thích ngắm người đẹp, nhưng không thích ôm con gái. Cô ta có si tình đến nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ mãi theo đuổi một việc vô ích,
chi bằng cầu xin cho cô ta kiếp sau sinh ra là đàn ông, làm lại từ đầu.
Kiếp này chẳng có gì để đeo bám tiếc nuối cả, nếu vẫn không thông, không gặp thì không gặp vậy”.
Hồ Thanh ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn cậu ta, hỏi: “Dám hỏi tính cả họ hàng, Quận Vương có bao nhiêu người anh chị em họ?”.
Đại Tần khai quốc phải đến một trăm năm, hoàng thất tông tộc khá nhiều, lại thêm những người phụ nữ bên ngoài lấy người trong họ v.v…, Hạ Ngọc Cẩn
nói những người chị em họ nổi tiếng cũng phải đến mấy chục người, nói
những người không nổi thì còn nhiều hơn nữa. Cậu ta xòe bàn tay ra đếm
khá lâu, thực sự không dễ trả lời, cau mặt hỏi: “Anh tính gia phả nhà
tôi làm gì?”.
Hồ Thanh lại hỏi: “Tướng quân có bao nhiêu anh chị em họ?”.
Hạ Ngọc Cẩn chần chừ khá lâu, không trả lời được.
Hồ Thanh đáp: “Những anh chị em họ lớn lên cùng cô ấy ở Mạc Bắc, không
chết cũng không điên thì chỉ còn lại một mình Liễu cô nương thôi!”.
Sinh ra ở Mạc Bắc, lớn lên ở Mạc Bắc.
Số người chết thủ thành ở Mạc Bắc còn vượt quá tám phần, một khi thành bị
phá, cho dù có xây lại, thì cũng không thể có hình dạng như trong trí
nhớ nữa. Những người thân cùng cô ấy lớn lên hầu như đã chết. Ông thì bị tê liệt thần kin