XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327855

Bình chọn: 9.5.00/10/785 lượt.

Hành nghĩ ngợi miên man hồi lâu không đáp.

“Tây Lăng Hành, cô không đồng ý ư?” Xi Vưu nắm chặt lấy nàng, nét mặt lạnh

lùng chẳng giấu nổi vẻ thiết tha lo lắng thô bạo uy hiếp bùng lên trong

mắt, A Hành không nhịn được phì cười, định mở miện toan nói nhưng lời

vừa đến miệng, hai má đã đỏ bừng.

Nàng ngoảnh mặt đi, không dám

nhìn Xi Vưu nhưng ngón tay lại khẽ ngoắc lấy tay hắn, nói nhỏ, “Nếu hàng năm ngươi đều mặc áo ta may thì năm nào ta cũng sẽ tới gặp ngươi.”

Nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng, Xi Vưu đắm đuối ngắm A Hành đang ngượng đỏ cả tai, mừng rỡ hỏi lại: “Nếu ta mặc suốt đời, cô cũng sẽ đến suốt

đời chứ?”

Mặt A Hành đỏ dừ như tôm luộc, nói khẽ đến cơ hồ không nghe thấy: “Nếu ngươi mặc thì ta sẽ tới.”

Xi Vưu cười phá lên ôm chặt lấy nàng, A Hành cúi đầu e thẹn làm thinh, chỉ nghe hoảng loạn và ngọt ngào hòa quyện vào nhau, tim đập thình thịch,

cũng chẳng hiểu đó là tiếng tim mình hay tim đối phương nữa.

Qua một hồi lâu, A Hành mới lên tiếng: “Viêm Đế và Du Võng đang đợi ngươi, ta phải đi đây.”

Xi Vưu dặn dò Liệt Dương đang lượn vòng vòng quanh đó: “Ta giao cả A Hành và A Tệ cho mày đấy!”

Liệt Dương lần đầu tiên được giao phó trọng trách, mà kẻ nhờ cậy lại là

người nó miễn cưỡng có thể xem trọng, nhưng nó vẫn tỏ vẻ trịnh trọng

hiếm thấy, bay tới đậu lên vai A Hành, giơ một cánh tay vỗ vỗ ngực như

thể nỏi: “Có ta đây rồi, không phải lo!”

A Hành cùng A Tệ phá lên cười lăn lộn, Liệt Dương thấy vậy bực bội bay đến đậu lên đầu A Tệ, hung hăng giáo huấn A Tệ.

A Tệ quyến luyến kêu một tiếng như từ biệt hươu sao rồi cất cánh bay lên, Xi Vưu vẫn nắm lấy tay A Hành không buông, nhưng A Hành đang từ từ bay

lên cao, hắn đành phải lơi dần ra, đúng vào khoảnh khắc khi hai bàn tay

sắp rời nhau, A Hành đột nhiên siết chặt tay hắn, dặn: “Ngươi là con nợ

của ta, trên đời này chỉ mình ta mới có quyền lấy mạng ngươi, ngươi

không được phép bị thương trong tay bọn Chúc Dung đâu đấy!”

Xi Vưu cười rạng rỡ siết chặt tay nàng rồi buông ra, “Ta đồng ý trừ cô ra, bất kỳ ai cũng không đả thương được ta đâu!”

Bóng A Hành và A Tệ xa dần xa dần sau màn mây.

Hươu sao ngẩng mặt nhìn trời, cổ họng bật lên một tiếng kêu bi thương nghẹn

ngào. Xi Vưu ngồi thụp xuống, nắm lấy hai tai hươu sao, nói nhỏ, “Đừng

buồn, sớm muộn sẽ có ngày ta quang minh chính đại đưa họ quay về đây.” [1'> Trích trong bài “Kim Lũ khúc – Tặng Lương Phần” của Nạp Lan Tinh Đức (1655-1685), từ nhân đời Thanh. (ND)

Vương Mẫu vẫn khe khẽ hát khúc đồng dao, say sưa nhảy múa như thể đang tiếp

tục điệu múa dang dở từ ngàn năm trước, như thể muốn Viêm Đế trông rõ

những lời mà ngàn năm trước bà chưa kịp nói ra.

Chờ đợi cả ngàn

năm, cứ ngỡ rằng thế nào cũng được một cơ hội, chỉ cần một cơ hội mà

thôi, nhưng cuối cùng… cuối cùng điệu múa này vẫn chẳng thể nào múa hết.

Sau sáu mươi năm bị Vương Mẫu giam cầm. A Hành mới lại được một mình rong

ruổi khắp đại hoang, nhưng giờ đây nàng không còn là Tây Lăng Hành to

gan làm loạn nữa, mà đã trở thành Tây Lăng công tử trị bệnh cứu người.

Tây Lăng công tử chữa bệnh cứu người không lấy một xu, chỉ yêu cầu cả nhà

người bệnh hàng ngày sớm tối đều hướng về phía Thần Nông sơn thành tâm

cầu chúc.

Nghe nói vạn vật đều có linh tính, chỉ cần có lòng

thành, thành ý của vạn người trong thiên hạ có thể dung hợp với linh khí đất trời, giảm thiểu đau khổ của thế gian, đây chính là nguyên nhân tại sao thời loạn thường xuất hiện anh hùng, bởi người đời mong có một vị

anh hùng để dẹp yên mọi chuyện, anh hùng cũng theo lẽ trời mà sinh ra.

Mỗi lần đi tới đâu, Tây Lăng công tử đều lập trường mở lớp, phàm là người

yêu thích y thuật, bất kể thân phận cao thấp địa vị sang hèn đều có thể

tới nghe giảng.

Theo bước chân rong chơi khắp cõi đại hoang, y thuật của Tây Lăng công tử cũng càng lúc càng tiến bộ.

Rất nhiều thầy thuốc nổi danh sùng bái Tây Lăng công tử, họ cho rằng trò

chuyện với Tây Lăng công tử một lần có thể thông hiểu bao điều, y thuật

bước lên một tầng cao mới. Nhưng cũng có người nghi ngờ Tây Lăng công

tử, bởi nghe nói có lúc hỏi một số vấn đề đơn giản, công tử lại bỗng

nhiên ấp úng không trả lời được.

Dù cho y thuật cao hay thấp,

trên con đường rong ruổi của mình, Tây Lăng công tử cũng đã giúp đỡ rất

nhiều người, khiến bao kẻ phải đội ơn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sáu năm.

Hôm đó Tây Lăng công tử tới Vân Châu thành của Cao Tân quốc, như thường lệ, sáng sớm công tử luận bàn y thuật với các thầy thuốc, đến chiều thì

chọn một nơi thoáng đãng ở ngoại thành tiếp người bệnh các phương đồ đến khám bệnh.

Nơi

khám của Tây Lăng công tử rất đơn sơ, chỉ có một manh chiếu cô, công tử

ngồi trên chiếu, xung quanh là những người tới nhờ chẩn trị.

Mộ

danh tiếng lẫy lừng của Tây Lăng công tử, người ta đổ xô tới xin khám

bệnh chật kín cả cánh đồng, từ kẻ ăn mày manh áo chẳng đủ che thân đến

danh môn khuê tú ngồi đợi trong kiệu. May sao, các thầy thuốc hồi sáng

nghe Tây Lăng công tử thuyết giảng cũng khảng khái ra tay giúp đỡ, họ

học theo công tử, trải một tấm chiếu khám bệnh cho n