
”
Tây Lăng lại hỏi: “Chẳng hay truyền thuyết về tết Phóng Đăng bắt nguồn từ đâu?”
“Từ lâu lắm rồi, truyền thuyết thì nhiều lắm. Có truyền thuyết kể rằng,
người yêu của một thiếu nữ xinh đẹp phải đi đánh giặc nơi xa, mãi chẳng
thấy về, thiếu nữ đau buồn bèn thắp những ngọn đèn thả xuống sông để dẫn lối cho chàng ta về nhà, chàng dũng sĩ chỉ còn thoi thóp chút hơn tàn,
nhờ ngọn đèn đưa đường cuối cùng cũng tìm được đường về, đoàn tụ cùng
thiếu nữ. Còn có truyền thuyết kể rằng: trong ngôi làng tươi đẹp bình
yên đột nhiên xuất hiện một con thủy quái lớn, để cứu mọi người trong
làng, một thiếu niên dũng cảm đã chiến đấu ác liệt với thủy quái rồi hy
sinh, mẹ cậu ta hết sức đau lòng, ngày đêm cứ quanh quẩn ngoài bờ sông
gọi tên con, để an ủi người mẹ tội nghiệp đó, dân làng bèn thắp những
ngọn đèn thả trôi trên sông.”
“Ngươi tin vào truyền thuyết nào?”
Thiếu Hạo đáp: “Ta tin rằng những ngọn đèn đó chính là những ánh sao.”
“Sao ư?”
Thiếu Hạo ngượng nghịu cười, “Mẹ ta qua đời trong lúc sinh ra ta. Vú già nuôi nấng ta thường trỏ những vì sao trên trời an ủi rằng mẹ vẫn ở bên ta,
bà đã hóa thành sao trên trời, mãi mãi bảo vệ cho ta. Thoạt đầu ta rất
tin lời vú, bất kể lúc vui hay lúc buồn đều cung kính thổ lộ hết với
những vì sao đó, ngỡ rằng mẹ ta trên trời có thể nghe thấy mọi điều. Cho tới một lần ta gặp chuyện vô cùng oan ức, đệ đệ có mẹ chở che còn ta
chẳng có ai cả, đành chịu bị người ta lăng nhục, ta ấm ức về bảo vú già: “Ta không tin mấy chuyện nhảm nhí của vú nữa, trên đời làm gì có ngôi
sao bảo hộ chứ!” Vú già hết sức buồn rầu, bèn dắt ta ra ngoài xem người
ta thả đèn, cả dải đất Cao Tân tựa hồ đều biến thành một bầu trời lấp
lánh ánh sao, y như đêm nay vậy, vú già nói: “Trông thấy chưa? Đó đều là những ngôi sao bảo hộ đó!”
Tây Lăng chăm chú nhìn những vì sao
bên dưới, bấy giờ mới hiểu ý Thiếu Hạo, những ngọn đèn kia là do vô số
thiếu nữ, vô số dũng sĩ, vô số người mẹ, vô số đứa con thắp lên, ánh đèn cũng là tấm lòng muốn bảo vệ cho người thân của họ, thế nên gọi là
những ngôi sao bảo hộ.
Thiếu Hạo mỉm cười nhìn Tây Lăng công tử, “Tại hạ Cao Tân Thiếu Hạo.”
Đó là cái tên khiến cả đại hoang chấn động, Tây Lăng thật không ngờ Thiếu
Hạo lại đột nhiên tiết lộ thân phận của mình, mặt trân trân nhìn y.
“Ta nghĩ người chuyên cần học y ắt hẳn trong lòng có thứ gì đó muốn bảo vệ, chẳng hay điều Tây Lăng công tử muốn bảo vệ nhất là gì đây?”
Tây Lăng công tử trầm ngâm, tuy Tây Lăng chưa để lộ thân phận nhưng đã bị
Thiếu Hạo nhìn thấu tâm tư mất rồi. Trước uy phong cùng sức mạnh của phụ vương và Đại ca, rõ ràng Tây Lăng vô cùng nhỏ bé. Chính vì không muốn
một ngày kia mình trở thành kẻ vô dụng trước hai người đó nên Tây Lăng
phải nỗ lực nghiên cứu y thuật.
Thiếu Hạo cũng không gặng tiếp,
chỉ mỉm cười nói: “Y thuật của Tây Lăng công tử chẳng khác nào ngọn lửa, có thể thắp lên ngọn đèn giùm những thiếu nữ và những người mẹ kia, để
bọn họ được hạnh phúc. Thay mặt tất cả những thiếu nữ và những người mẹ
trên toàn Cao Tân này, ta xin công tử hãy ở lại, cùng ta bảo vệ bức họa
tiên cảnh nhân gian ấy.”
Gương mặt Thiếu Hạo ánh lên vẻ kiên
quyết vững vàng tựa ngọn núi cao ngàn thước không gì lay chuyển nổi,
khiến Tây Lăng chợt thấy tim đập thình thịch, mơ hồ có cảm giác vừa tôn
kính lại vừa sờ sợ.
Thiếu Hạo cười nói: “Ta biết đây là quyết
định lớn nên công tử không cần phải vội, dù sao công tử vẫn còn ở lại
Cao Tân rong chơi, cứ suy nghĩ thật kĩ rồi nói lại với ta. Dù công tử
bằng lòng hay không, ta cũng rất biết ơn công tử đã tới Cao Tân, càng
hoan nghênh công tử tới Cao Tân lần nữa.”
Tây Lăng công tử chỉ biết gật đầu.
Huyền điểu chở bọn họ đỗ xuống một mảnh sân nhỏ, Tây Lăng công tử đang định
chối từ thì Thiếu Hạo đã tươi cười đẩy mở cửa phòng, chỉ thấy trên bàn
bày đầy sách vở, “Đây là sách thuốc ta thu thập suốt bao năm nay, hy
vọng có thể giúp ích cho công tử.”
Tây Lăng công tử không khỏi
động tâm, bước tới cầm một cuốn lật xem, Thiếu Hạo khẽ khàng khép cửa
lại, đợi đến khi Tây Lăng công tử ngẩng đầu lên đã không thấy y đâu nữa.
Tây Lăng công tử vốn định từ biệt, nhưng tiếc rẻ đống sách thuốc ở đây nên lại ngồi xuống đọc tiếp.
Suốt mấy ngày Tây Lăng công tử chỉ chúi mũi vào đống sách vở mà Thiếu Hạo
thu thập được. Thiếu Hạo chẳng hề tới làm phiền Tây Lăng, thậm chí Tây
Lăng còn không có cảm giác y cũng sống dưới cùng một mái nhà. Chỉ thi
thoảng thấy mùi rượu thơm lừng đưa lại, Tây Lăng mới nhận ra kẻ đó đang ở gần đây.
Hôm đó đang đọc dở cuốn sách, Tây Lăng lại ngửi thấy
mùi rượu, có điều lần này là thư tửu đất Điền, Tây Lăng không nhịn nổi
đành mở toang cửa ra, nhưng trước sau nào thấy bóng người.
Đương lúc bực bội, trên nóc nhà chợt vang lên tiếng nói: “Đọc hết sách rồi sao?”
Tây Lăng lùi lại ngẩng lên, trông thấy Thiếu Hạo đang nghiêng mình nằm trên nóc nhà, một tay chống cằm, tay kia ôm hồ lô rượu, sau lưng là vầng
trăng vằng vặc, dưới ánh sáng trong vắt mênh mang, trông y chẳng khác
nào một vị tiên say khướt giữa vũng trăng.
“Sắp hết rồi, ngài uống rượ