
ông tử vẻ mặt căng thẳng, tâm thần hoảng hốt bèn rút ra một cây đàn
bằng gỗ ngô đồng, cười nói: “Công tử biết chữa bệnh cứu người còn nghề
đàn của tại hạ chỉ có thể giải khuây cho người, nay xin gảy một khúc, hy vọng có thể giúp công tử xua tan mệt mỏi.” Yến Long tự phụ ngón đàn của mình là thiên hạ vô song, thường ngày không tùy tiện gảy đàn, đừng nói
tới đánh đàn tấu nhạc vì ai bao giờ, có điều lần này hắn muốn chiêu dụ
Tây Lăng công tử nên không tiếc hạ mình mà thôi.
Tây Lăng công tử vội thi lễ cảm tạ.
Tay đàn của Yến Long cao diệu vô chừng, quả không hổ là thiên hạ đệ nhất.
Thoạt đầu tiếng đàn dịu dàng cất lên tựa làn gió xuân xua tan hết đau
khổ trần gian, khiến tâm hồn lâng lâng, bất giác quên hết mọi chuyện
phiền não, sau đó tiếng đàn lại hòa vào cùng cảnh vật xung quanh, tiếng
trôi giữa cảnh, cảnh hiện theo tiếng, Tây Lăng công tử cũng thả hồn theo tiếng đàn để thưởng thức hết phong cảnh bốn bề.
Người tới thả
đèn cầu năm mới bình yên đông nghịt hai bên sông, ai nấy lũ lượt thả đèn xuống nước. Từng chiếc đèn rực rỡ theo dòng nước dập dềnh trôi mãi về
nơi xa.
Con thuyền của họ lặng lẽ lướt trên mặt sông như đang đi giữa muôn ngàn ánh sao lấp lánh. Giờ đây Giang Nam đương độ cỏ xanh
oanh vàng, hoa hồng liễu biếc, hai bên bờ trăm hoa đua nở, rực rỡ thắm
tươi, gió đêm hây hẩy đưa hương, cỏ hoa phất phơ đón gió, đẹp không bút
nào tả xiết.
Thầm nghĩ chỉ còn một tháng nữa hoa đào trong núi
Cửu Lê nở rộ, mình lại có thể gặp Xi Vưu, Tây Lăng không khỏi bồi hồi
trong dạ. Hàng năm, bọn họ đều y hẹn gặp nhau dưới cội hoa đào, tuy sum
họp thật ngắn ngủi nhưng vẫn miên man hạnh phúc.
Đột nhiên, mấy
tiếng khèn ồ ồ không ra khúc điệu gì chợt vang lên, cắt ngang dòng suy
tưởng của Tây Lăng công tử, đồng thời cũng làm loạn tiếng đàn của Yến
Long, tinh một tiếng, dây đàn đứt phựt. Yến Long biến sắc, đành trông
lên bờ nói: “Hay chúng ta lên bờ đi dạo?”
Tây Lăng công tử gật đầu cười: “Cũng được.”
Thuyền nương cho thuyền cập vào bờ, ánh đèn trên sông càng lúc càng rõ mồn
một, Yến Long vừa đi vừa luôn miệng giới thiệu các loại hoa đăng khác
nhau với Tây Lăng công tử.
Liên Hoa đăng ngụ ý cát tường an
khang, Đào Hoa đăng mong được nhân duyên tốt đẹp, Táo Hoa đăng cầu sớm
sinh quý tử. Tịnh Đế Liên đăng hy vọng mãi mãi bên nhau, Quy Giáp
đăng[4'> cầu chúc cho cha mẹ sống lâu…
[4'> Đèn hoa sen, đèn hoa đào, đèn hoa táo, đèn hoa sen tịnh đế, đèn mai rùa (ND)
Tây Lăng công tử thoạt đầu chỉ ham xem náo nhiệt, sau nghe Yến Long giải
thích dần dần cũng hiểu ra trong mỗi chiếc đèn đều chứa đựng lời cầu
khẩn chân thành của một người, mỗi ngọn đèn là một tâm nguyện thiết tha.
Mấy đứa trẻ giơ cao đèn hoa chạy xộc tới, trong lúc chạy sơ ý để ngọn đèn
bén lửa bùng cháy, ngay lập tức, cả đám đông nhốn nháo lên lo tránh lửa.
Tây Lăng công tử đảo mắt, nhân lúc mọi người đang hỗn loạn, vờ như bị lạc
khỏi Yến Long rồi thừa cơ chuồn thẳng. Dụng ý của Yến Long khi nhiệt
tình khoản đãi mình lẽ nào Tây Lăng không hiểu, nhưng nàng không thể nào đáp ứng, đã vậy chi bằng chuồn sớm cho xong.
Chạy tới chỗ vắng
người, không thấy bóng dáng Yến Long đâu nữa, Tây Lăng công tử khoái chí cười khì, nào ngờ trong rừng đào bỗng vang lên một tràng cười khanh
khách.
Tây Lăng sững sờ, “Ai đó?”
Nàng vội ngẩng đầu
lên, trông thấy một nam tử áo trắng thần thái phiêu dật đang vắt vẻo
ngồi trên cây mận, tay cầm bầu rượu, dáng vẻ tiêu sái như thần tiên say
vùi giữa ngàn hoa, những bông hoa mận đầy cành càng tôn lên vẻ phóng
khoáng thanh cao, phi phàm xuất chúng của y.
Hóa ra là Thiếu Hạo, hèn chi có thể làm rối loạn tiếng đàn của Yến Long, Tây Lăng lập tức ngẩn người.
Thiếu Hạo cười hỏi: “Công tử tới ngắm hoa đăng trên sông sao?”
“Phải.”
“Thật ra địa điểm tốt nhất để ngắm hoa đăng không phải ở trên sông đâu.”
“Vậy ở đâu?”
Một con Huyền điểu đen tuyền sà xuống trước mặt hai người, Thiếu Hạo chỉ
lên trời cười, “Ngắm sao trời phải đứng ở dưới đất, vậy ngắm ánh sao
trên mặt đất đương nhiên phải bay lên trời rồi.”
Nói rồi y mời Tây Lăng công tử leo lên Huyền điểu, Tây Lăng thoáng do dự rồi cũng bước lên.
Huyền điểu cất cánh bay lên, Tây Lăng công tử sánh vai đứng bên Thiếu Hạo, cùng nhìn xuống mặt đất.
Cao Tân quốc ao hồ đầy rẫy, sông ngòi nhan nhản. Tết Phóng Đăng là ngày hội lớn nhất trong năm của Cao Tân, nhà nào nhà nấy đều làm đèn đem thả,
khi nãy ngồi trên thuyền chỉ có thể ngắm đèn trôi trên một dòng sông,
còn giờ đây từ trên cao nhìn xuống mới nhận ra tất cả hồ ao sông ngòi
đều tràn ngập ánh đèn, lung linh rực rỡ, mênh mang vời vợi như vô vàn
ánh sao trên mặt đất, những ánh sao này tụ lại thành muôn ngàn dòng sông sao, hoặc quanh co uốn khúc hoặc bát ngát bao la, mỹ lệ lộng lẫy hơn
nhiều bầu trời sao trên không kia.
Tây Lăng tròn mắt ra nhìn, lẩm bẩm: “Đúng là tiên cảnh giữa trần gian, chằng biết mình đang ở trên trời hay dưới đất nữa.”
Thiếu Hạo chăm chú ngăm dải đất Cao Tân lấp lánh ngàn sao, mỉm cười phụ họa:
“Hàng năm ta đều thưởng thức cảnh tượng này, vậy mà năm nào cũng rung
động tận tâm can.