
mắt, khẽ cười.
" Không có
gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới Hỷ nhi, không biết giờ này muội ấy sao rồi? "
Nam Cung Nguyệt lặng
nhìn Uyển Nghi, nàng biết rõ Uyển Nghi đang nói dối nhưng cũng không buồn lật tẩy,
chỉ ngồi xuống bên cạnh Uyển Nghi, khẽ nói.
" Hẳn là rất
tốt đi. "
" Ân. "
Uyển Nghi khẽ gật
đầu, cũng không nói gì thêm. Sau khi thành thân không lâu, ở biên cương xảy ra
biến loạn, Tề Dương phải rời khỏi kinh thành tới trấn giữ biên ải. Hỷ nhi cũng
nhất quyết đòi đi theo, không chấp nhận ở lại kinh thành một mình. Đôi phu thê
tình cảm mặn nồng quyết đồng sinh cộng tử, Tề Dương cũng không có cách nào chối
từ nương tử yêu dấu, đành chấp nhận đưa Hỷ nhi đi theo. Vốn dĩ khi ra trận, không
được gần gũi nữ nhân, huống hồ nàng lại còn là nương tử của hắn, cũng thật may
mắn khi Nam Cung Thiên phê duyệt cho bọn họ được cùng đi, tạo thành một tiền lệ
trước nay chưa từng xảy ra. Mà chúng binh sĩ thì được bao phen tủm tỉm cười khi
thấy vị tướng quân dũng mãnh nơi sa trường của mình, lại có lúc ôn nhu, chăm
sóc cho tướng quân phu nhân đến vậy.
Khi hay tin Uyển
Nghi bị vương gia hưu, trong lòng Hỷ nhi lo lắng xen lẫn buồn bã, nhưng lại
không có cách nào trở về, nàng chỉ có thể gửi tới cho Uyển Nghi một phong thư,
dùng lời lẽ khuyên giải. Hằng đêm, nàng vẫn luôn cầu nguyện với trời cao, hy vọng
tiểu thư nhà nàng sẽ được hạnh phúc. Dẫu vương gia không còn cần tiểu thư nhà
nàng, thì nàng vẫn nhớ tới có một người yêu tiểu thư nhiều không kém vương gia.
Lúc nãy, tuy Uyển
Nghi là vì Nam Cung Việt mà khóc, nhưng quả thật mấy ngày nay nàng cũng có chút
nhớ Hỷ nhi, không biết giờ này Hỷ nhi đang làm gì, có khỏe hay không? Tiếp tục
ngồi ngẩn người bên cạnh Nam Cung Nguyệt, một lúc sau, Uyển Nghi mới quay sang,
nhàn nhạt hỏi.
" Nhã Cầm tỷ
tỷ đâu? Không đi cùng muội sao? "
Từ sau khi trở
nên thân thiết hơn, Uyển Nghi cùng Nam Cung Nguyệt không gọi Huệ Phi như trước
nữa, mà gọi tên thật của nàng. Vì Uyển Nghi cảm thấy gọi là Huệ Phi không hay
cho lắm, Nam Cung Việt chết tiệt này, đặt tên cho người ta cũng tùy tiện đến vậy.
" Nghe hạ
nhân nói tỷ ấy đang bị bệnh, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng. " Nam Cung
Nguyệt nhẹ giọng đáp lại.
" Bệnh? Sao
lại bệnh? " Uyển Nghi nhướn mi.
" Cũng không
rõ nữa, nghe bảo là do tiết trời thay đổi. " Nam Cung Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu.
Uyển Nghi nghe thấy vậy khẽ gật, chống tay lên bàn đứng lên.
" Đi, chúng
ta tới thăm tỷ ấy. "
" Không cần
đâu. " Nam Cung Nguyệt lắc lắc, níu tay áo Uyển Nghi lại " Muội vừa tới
đó rồi, tỷ ấy nói không cần quá lo lắng, hiện giờ cũng đang ngủ rồi, chúng ta
không nên làm phiền tỷ ấy thì hơn. "
Nhắc tới Huệ Phi,
Nam Cung Nguyệt lại có chút băn khoăn, không biết có nên kể luôn chuyện hoàng
huynh của nàng uống rượu đến say khướt, hiện giờ vẫn còn đang nằm vật trên giường
hay không? Uyển Nghi nghe Nam Cung Nguyệt nói Huệ Phi đang nghỉ ngơi, nàng suy
nghĩ một chút rồi gật gật đầu, tiếp tục ngồi xuống uống trà, ngắm cảnh. Thời
gian cứ trôi qua yên bình như thế.
Đêm đến, Uyển
Nghi nằm dài trên giường, một chiếc chăn mỏng đắp ngang qua bụng, nàng xoa xoa
bụng, cảm thấy cơ thể có chút suy yếu. Cửa phòng khẽ mở, Vũ Điệp tiếng vào,
mang theo một cái túi bằng da dê, cùng một chén trà gừng. Uyển Nghi ngạc nhiên
nhìn chiếc túi da đựng nước ấm bên trong cùng chén trà gừng đang bốc khói nghi
ngút, nhíu nhíu mi.
" Cái
này...? "
" Là vương
gia bảo em đem đến cho tiểu thư. " Vũ Điệp vừa nói, vừa lật chăn, đem chiếc
túi da kia chườm lên bụng Uyển Nghi, rồi lại cẩn thận đắp chăn vào cho nàng
" Vương gia nói, tiểu thư không được khỏe, bảo em đem túi nước nóng tới
chườm cho tiểu thư. " Vũ Điệp cầm chén trà, thổi thổi cho nguội bớt, trong
lòng có chút băn khoăn, sao vương gia lại biết tiểu thư không khỏe? Nhưng là
chuyện đó cũng không liên quan đến nàng, dẫu sao bọn họ cũng đã từng là phu
thê, biết được một hai điều cũng không phải chuyện lạ.
Uyển Nghi thừ người,
thẫn thờ nhìn vào chén trà, bàn tay vô thức đặt lên túi chườm ấm trên bụng. Mùi
trà thơm vương vấn bên chóp mũi, khiến nàng thấy sống mũi cay cay. Hắn...vẫn
còn nhớ... Mỗi tháng, khi tới kì nguyệt sự, nàng thường cảm thấy uể oải, mệt mỏi,
cũng không hẳn là đau, chỉ là bụng cứ có cảm giác đau âm ỉ khó chịu, vì vậy cứ
tới ngày này là nàng lại chán ghét ra mặt. Mỗi lần như vậy, Nam Cung Việt đều
đem túi chườm tới cho nàng, pha trà gừng cho nàng uống, đến đêm sẽ ôn nhu xoa bụng
cho nàng. Có những đêm hắn không dám ngủ say, chỉ cần hơi mơ màng một chút là hắn
sẽ giật mình tỉnh dậy, tiếp tục xoa bụng cho nàng, sợ nàng khó chịu. Đến giờ...hắn
vẫn như trước nhớ tới chuyện này.
Nàng muốn khóc,
trong lòng trào dâng một cỗ xúc động, chút hoài niệm về những ngày hạnh phúc
khiến tim nàng như run rẩy. Van cầu ngươi...đừng tiếp tục quan tâm tới
ta...cũng đừng khiến ta có thêm ảo tưởng...Hãy để ta sớm được quên ngươi đi,
không si không oán, cứ thế như hai người dưng xa lạ đi lướt qua cuộc đời
nhau...không được sao?
" Nguyệt
nhi, nàng mua thứ này làm gì? "
Doãn