
lên vết thương của Mộ Dung Phong, mùi thuốc
thơm bay lên, vấn vít quanh cánh mũi của hắn, khiến hắn cảm thấy tinh thần
khoan khoái. Uyển Nghi chăm chú thoa thuốc cho Mộ Dung Phong, vết thương đã lên
da non, cũng không còn nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng, dè dặt như sợ
làm hắn đau. Nàng chăm chú nhìn vào vết thương trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi.
" Sao lúc ấy
ngươi lại ngu ngốc vậy chứ? Sao lại đỡ tên cho ta? Lúc ấy, ngươi cũng có thể đẩy
ta ra mà. "
Mộ Dung Phong khẽ
ngả người ra sau, cười nhẹ.
" Lúc thấy
mũi tên bay tới, ta đâu kịp nghĩ gì nhiều. Lúc ấy, ta chỉ có một suy nghĩ duy
nhất, đó là phải bảo vệ nàng, đến khi ý thức được thì bản thân đã chắn trước mặt
nàng rồi. "
Uyển Nghi nghe Mộ
Dung Phong nói, trong lòng cảm động, sống mũi cũng cảm thấy cay cay. Mộ Dung
Phong nhìn nàng đầy ôn nhu, bất chợt nhẹ giọng.
" Uyển Nghi,
ta sẽ trở về Nguyệt quốc. "
Bàn tay Uyển Nghi
dừng lại, nàng ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn Mộ Dung Phong.
" Sao tự
dưng lại muốn trở về? "
" Có một số
chuyện cần giải quyết. " Mộ Dung Phong nắm lấy tay Uyển Nghi, nhẹ xoa mu
bàn tay của nàng đầy âu yếm. " Uyển Nghi, sau khi ta trở về, ta sẽ đem lễ
vật tới cầu thân, lúc ấy, nàng sẽ đồng ý trở thành hoàng hậu của ta nhé. "
Lời nói nghiêm
túc đột ngột của Mộ Dung Phong khiến cho Uyển Nghi thấy bất ngờ, nàng đỏ mặt rụt
tay lại, mặt nóng ran.
" Ta...ta đi
thay nước đây. "
Mộ Dung Phong mỉm
cười nhìn Uyển Nghi lúng túng bê chậu nước ra khỏi phòng. Hắn tự nhủ bản thân,
nhất định sẽ trở về thật sớm, sau đó cầu thân Uyển Nghi. Hắn sẽ nhớ nàng, rất
nhớ nàng.
" Bạch Nhan.
"
Mộ Dung Phong vừa
cất tiếng gọi, Bạch Nhan đã lập tức xuất hiện ở trong phòng. Cung kính đứng trước
mặt hắn.
" Bí mật điều
động binh mã, chúng ta trở về Nguyệt quốc. "
" Vâng.
"
Bạch Nhan cúi đầu
tuân lệnh, dù rất vui mừng vì Mộ Dung Phong đã quyết định sẽ trở về, nhưng hắn
cũng cảm thấy kì lạ khi nhận được lệnh phải bí mật điều động binh mã. Dẫu sao hắn
luôn tin tưởng rằng Mộ Dung Phong dù làm bất cứ điều gì cũng có lí do, vì vậy
nên hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cần biết tuân theo lệnh của Mộ Dung Phong.
Sau vài ngày, Mộ
Dung Phong cùng Bạch Nhan lên đường trở về Nguyệt quốc. Uyển Nghi cùng mọi người
tới tiễn hắn. Ngồi trên yên ngựa, Mộ Dung Phong mỉm cười với Uyển Nghi, sau đó,
hắn cúi thấp người, bàn tay đặt sau gáy nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
" Bảo bối,
ta sẽ sớm trở về đón nàng. "
Nói xong, Mộ Dung
Phong liền quay ra nhìn Nam Cung Việt, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy khiêu
khích. Máu nóng trong người Nam Cung Việt nổi lên, nắm tay hắn nắm lại thật chặt,
gườm gườm nhìn Mộ Dung Phong. Uyển Nghi vì nụ hôn bất ngờ của Mộ Dung Phong làm
cho lúng túng, cứ đưa tay lên xoa trán, vành tai đỏ ửng, hoàn toàn không để ý tới
có hai ánh mắt đang không ngừng phóng ra tia lửa điện phía trên đầu mình.
Mộ Dung Phong
nhìn Uyển Nghi lần cuối, cười lớn rồi thúc ngựa đi, trong không gian còn vẳng lại
tiếng cười giòn giã. Hắn đến cũng nhanh, mà đi cũng vội vàng, giống một cơn
gió, thoáng đến rồi thoáng đi...
Đêm xuống, bóng tối
phủ kín khắp vạn vật, tịch mịch và hiu hắt. Ánh nến trong những cột đèn đá leo
lắt hắt xuống mặt hồ, những tia sáng yếu ớt len lỏi trên mặt đất, đem lại chút
ánh sáng ít ỏi cho khoảng sân rộng lớn. Giữa đình thưởng nguyệt, một thân ảnh
cao lớn ngồi cô độc trong bóng tối. Gió đêm phiêu lãng thổi tung mái tóc dài của
hắn, mang đến phong vị lãng tử, trên mặt bàn bày la liệt những vò rượu nhỏ, dưới
đất cũng có không ít vỏ không đã uống hết. Nam Cung Việt cứ ngửa cổ, dốc thẳng
rượu vào miệng như uống nước lã. Loại chất lỏng cay nóng chảy trong cổ họng hắn,
hơi men bốc lên cũng không đủ khiến hắn vơi đi nỗi sầu. Một vò rượu rỗng nữa lại
lăn xuống đất, hắn gục mặt lên mặt bàn, chếnh choáng men say. Một lát sau, hắn
lại ngật ngưỡng ngửa cổ lên, quơ lấy một vò rượu nữa, nhưng một bàn tay đã
nhanh chóng cầm lấy vò rượu, ném mạnh xuống đất.
" Choang
".
Vò rượu rơi xuống
đất vỡ tan, trong hơi men, Nam Cung Việt tưởng chừng như nghe thấy tiếng trái
tim mình vỡ. Những mảnh gốm văng tung tóe, rượu chảy tràn lênh láng trên mặt đất,
hơi men nồng thơm bốc lên, khiến hắn cảm thấy thèm rượu hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn
nữ nhân đứng trước mặt, bóng đêm bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, che
đi gương mặt đang đỏ gay vì tức giận.
" Giờ này
huynh ngồi đây uống rượu thì có ích gì? có cứu vãn được gì hay không? Nếu không
phải tại huynh thì tỷ ấy đã không vì một nam nhân khác mà vấn vương, nếu không
phải tại huynh mọi sự không đã thành ra như thế này. Huynh đối xử với tỷ ấy tàn
nhẫn như vậy, nhận được kết quả như vậy là đáng lắm. "
Nam Cung Việt lặng
im nghe Nam Cung Nguyệt mắng, đờ đẫn nhìn về phía xa, sau đó lại nhếch miệng cười
nhạt tự giễu mình. Hắn cảm thấy đầu mình có chút váng vất, dường như hắn đã
say. Tửu lượng của Nam Cung Việt vốn rất tốt, bình thường, dù uống nhiều rượu
như vậy đối với hắn mà nói cũng chỉ giống như uống nước lã, vậy mà hôm nay hắn
lại cảm thấy choáng v