
Tắc nhẹ giọng
hỏi Nam Cung Nguyệt đang cùng hắn đứng trước quầy thuốc, trong một tiệm thuốc lớn
nhất kinh thành. Mới sáng sớm, Nam Cung Nguyệt đã rủ hắn cùng tới đây; lúc này,
đứng trước quầy thuốc nhìn trưởng quầy lọ mọ tìm thứ thuốc mà Nam Cung Nguyệt
muốn mua, trong lòng hắn không khỏi băn khoăn.
Nam Cung Nguyệt một
thân bạch y thoát tục, gương mặt ẩn giấu sau tấm mạng che mặt bằng vải sa mỏng,
khẽ trả lời.
" Có việc cần
dùng. "
Nam Cung Nguyệt
có chút trầm ngâm, thật ra nàng cũng không biết hành động của mình lúc này có
đúng hay không? Nhưng nàng cũng không thể để Uyển Nghi rời xa hoàng huynh của
nàng. Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn, vì vậy nàng có thể hiểu được họ cần
nhau như thế nào. Hoàng huynh của nàng tuy là có lỗi, nhưng nàng hiểu cảm giác
đó. Giống như khi nàng bắt đầu yêu Doãn Tắc, nàng đã không cách nào chấp nhận
được việc bỏ quên tình cảm với Tề Dương vậy. Tình yêu luôn là như vậy, đơn giản
nhưng cũng vô cùng phức tạp. Nó có thể khiến người ta trở nên ích kỉ, nhưng
cũng có thể khiến họ trở nên khoan dung. Nó có thể đem lại niềm hạnh phúc lớn
nhất thế gian nhưng cũng có thể trở thành nỗi đau lớn nhất đời người.
Thế gian này...ai
đã từng vì một chữ tình mà si...?
Vì một chữ ái mà
đau...?
Vì một chữ yêu mà
khóc, mà đau, sầu thương, tưởng nhớ, quyến luyến, si niệm....?
Nàng không muốn
nhìn thấy hai người yêu nhau phải xa nhau, càng không muốn thấy Uyển Nghi tới
Nguyệt quốc và nàng sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ yêu quý của mình nữa. Vì vậy,
nàng cần phải hành động. Hiện giờ, Liễu Song Song đang ở Kim quốc để thăm Tử
Đinh Hương, đây là một cơ hội tốt mà nàng cần nắm bắt. Nếu bỏ qua thời cơ này,
mãi mãi cũng sẽ không có lần thứ hai.
Nhận lấy gói thuốc
từ tay trưởng quầy, Nam Cung Nguyệt đặt ngân lượng lên quầy rồi kéo tay Doãn Tắc
rời khỏi. Lần này, nàng nhất định phải thành công mới được.
Chiều tà, ánh
dương nhạt dần, khuất sau những tán cây xanh mượt. Ánh nắng hiu hắt, yếu ớt cố
len mình qua những tán lá, vương nhẹ trên mặt đất như dát một lớp bột vàng mỏng
manh. Theo thói quen, Uyển Nghi lại ngồi ngẩn người trong đình thưởng hoa, nhìn
đăm đăm vào khoảng không vô định. Chẳng nhớ từ lúc nào, việc này đã trở thành một
thói quen của nàng. Ở thời đại này, vốn dĩ chẳng có gì để giải trí, quanh đi quẩn
lại cũng chỉ là dạo chơi, ngắm cảnh, thưởng hoa. Vẫn là những việc như vậy,
nhưng tại sao trước đây nàng không hề cảm thấy nhàm chán? Là vì có hắn ở bên cạnh
nàng, có hắn cùng nàng trò chuyện, và cảm giác ở bên cạnh hắn thực sự ấm áp. Nhớ
lại ngày xưa, khi mới tới đây, nàng có thể dễ dàng quên Sở Hạo đến vậy. Có lẽ,
ngày xưa nàng yêu hắn là vì hắn là người luôn quan tâm đến nàng_một cô nhi luôn
thiếu thốn tình cảm.
Còn Nam Cung Việt,
nàng rốt cuộc là vì cái gì mà yêu? Nàng là người coi trọng hôn nhân, vì vậy nên
dù hắn có đối xử thô lỗ với nàng, thì nàng vẫn không thể tránh khỏi sự thật rằng
hắn là phu quân của nàng. Lúc đầu là vì một chữ danh phận mà ở bên cạnh hắn, chấp
nhận đồng giường cộng chẩm với hắn. Dần dần, trái tim của nàng bắt đầu tiếp nhận
hắn từ lúc nào không biết. Càng gần gũi hắn, tình cảm càng sâu đậm, để đến giờ,
muốn dứt bỏ hắn cũng là một điều khó khăn. Sau khi Mộ Dung Phong rời khỏi, Uyển
Nghi vốn đã định trở về phủ thừa tướng, nhưng Nam Cung Nguyệt lại một mực muốn
nàng ở lại đây, nàng cũng không từ chối. Lí trí muốn nàng đi, nhưng trái tim lại
giữ nàng ở lại. Nàng...là đang luyến tiếc sao? Luyến tiếc gương mặt hắn, luyến
tiếc tình yêu của hắn? Uyển Nghi khe khẽ lắc đầu, sau này không nên tới đây ngồi
nữa, càng nghĩ lại càng sầu, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ tới hắn. Tâm nàng
đau, nàng cô đơn, những đêm chỉ có một mình, nàng càng thấm thía cái cảm giác tịch
mịch. Giờ đây, mỗi ngày đối với nàng đều trôi qua thật chậm, thật lâu, mà
đêm...lại càng dài. Đôi lúc nàng nhớ, thèm một vòng tay ấm áp, thèm cái ôm quen
thuộc, và cảm giác được vùi mặt vào ngực hắn, tham lam hít thở mùi hương trên
người hắn. Mệt mỏi...nàng thực sự rất mệt mỏi, cũng thật cô đơn, dường như
không phải hắn thì không ai có thể lấp đầy khoảng trống trong tim nàng vậy.
Vũ Điệp phiền muộn
đem áo khoác khoác lên vai Uyển Nghi, vỗ vỗ nhẹ vào vai nàng. Nhớ ngày nào nàng
còn vô tư lự, nghịch ngợm đáng yêu, vậy mà giờ lại thành ra một bộ dạng này,
nàng không thể không thương tâm.
" Tiểu thư,
trời sắp tối rồi, về phòng thôi. "
Uyển Nghi lắc lắc
đầu, nàng cảm thấy, dù ở nơi đây hay trở về phòng cũng đều như vậy thôi, vô
cùng tịch mịch, thà rằng ở đây hít thở khí trời, như vậy xem ra còn tốt hơn nhiều.
" Tỷ tỷ.
"
Uyển Nghi quay đầu
lại, theo thói quen khẽ mỉm cười.
" Nguyệt
nhi, làm gì vậy? "
Nàng cười cười hỏi
nhìn Nam Cung Nguyệt mặt mày rạng rỡ, trên tay xách mấy vò rượu, theo sau là
Doãn Tắc, cũng khệ nệ xách rất nhiều vò rượu, trong lòng có chút ngạc nhiên.
" Mượn rượu
tiêu sầu, tỷ tỷ, muội uống cùng tỷ. "
Nam Cung Nguyệt cẩn
thận đặt rượu lên bàn đá, cười rạng rỡ.
" Không uống.
"
Uyển Nghi chỉ lạnh
lùng phun ra hai chữ khiến cho mặ