
t phụng phịu " Tuy là trông không
có được ngon mắt cho lắm, nhưng rất ngon miệng đó. Muội đã phải tốn bao công sức
mới nấu được đó. Không tin thì để Doãn Tắc thử cho tỷ xem. "
Doãn Tắc cùng Tử
Y và bước tới cửa đã nghe thấy Nam Cung Nguyệt nhắc tới mình, có chút ngơ ngác.
Nam Cung Nguyệt chạy tới, kéo Doãn Tắc lại gần.
" Tỷ tỷ nghi
ngờ khả năng nấu nướng của ta. Chàng ăn thử cho họ coi đi, Cháo ta nấu chắc chắn
là rất ngon. "
Doãn Tắc nhìn xuống
bát cháo, sắc mặt dần đen, hắn khổ sở ngước lên nhìn Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi
chỉ biết nhún vai, vẻ mặt " ta cũng hết cách rồi. " Tử Y liếc nhìn một
cái, sau đó nhìn Doãn Tắc, dùng khẩu hình nói với hắn.
" Tiểu tử, bảo
trọng, ta chuẩn bị sẵn rồi, nếu có mệnh hệ gì sẽ rất nhanh chóng cứu chữa cho
ngươi. "
" Mau lên
đi, làm gì lâu vậy? Không phải chàng cũng như họ, coi thường khả năng của ta đó
chứ? " Nam Cung Nguyệt chờ lâu, sốt ruột giục.
Doãn Tắc nhắm
nghiền mắt, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, vẻ mặt bi tráng như binh sĩ sắp
xuất quân. Hắn chậm rãi mở mắt, mỉm cười với Nam Cung Nguyệt rồi đưa bát cháo
lên miệng trước con mắt mong chờ của Nam Cung Nguyệt và ánh mắt thương cảm của
những người còn lại. Sau khi nếm một miếng, Doãn Tắc lại tiếp tục cười với Nam
Cung Nguyệt, cười vô cùng rạng rỡ, vô cùng sáng lạn.
" Nguyệt
nhi, xin lỗi, lời hứa ở bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp, ta không làm nổi rồi.
"
Sau khi nói xong
những lời " trăn trối" cuối cùng, Doãn Tắc lập tức ngã lăn ra đất bất
tỉnh. Nam Cung Nguyệt vẻ mặt bị tổn thương nghiêm trọng, vô cùng bất mãn đưa
bát cháo lên húp một húp lớn.
" Thật là
quá đáng, cháo của ta nấu chắc chắn là..."
" Bịch.
" Một ai đó vốn đang nằm bất tỉnh dưới đất, lập tức vinh dự trở thành cái
đệm cho Nam Cung Nguyệt ngã đè lên trên.
Mộ Dung Phong thầm
thở phào trong lòng, ăn xong bát cháo đó, nói không chừng cái mạng nhỏ của hắn
vừa được giữ lại sẽ nhanh chóng phiêu diêu tới tây thiên cực lạc. Còn Uyển Nghi
và Tử Y thì thở dài, chẳng hiểu Nam Cung Nguyệt đã cho những gì vào mà lại có sức
sát thương lớn đến thế.
Sau sự kiện lần
đó, Nam Cung Nguyệt không bao giờ bước chân vào nhà bếp lần nữa, và món cháo của
nàng thì vô cùng vinh dự được nằm trong danh sách các loại độc dược nguy hiểm của
Tử Y.
Thời gian trôi
qua nhanh chóng, vết thương của Mộ Dung Phong cũng dần khép miệng. Điều này khiến
cho Mộ Dung Phong vô cùng khó chịu, vì khi vết thương lành cũng đồng nghĩa với
việc hắn sẽ phải rời xa Uyển Nghi. Hơn nữa, thương thế tốt hơn cũng khiến cho
thái độ của Uyển Nghi đối với hắn thay đổi hẳn. Lúc hắn bị thương nặng thì đối
xử với hắn vô cùng tận tụy, tới khi hắn sắp khỏi thì lại lạnh nhạt, cộc cằn với
hắn như trước. Hắn rốt cuộc là đã đắc tội gì với nàng chứ? Chẳng qua chỉ là thỉnh
thoảng trêu chọc nàng một chút, thỉnh thoảng lợi dụng ăn đậu hũ của nàng một
chút, liếc mắt đưa tình, cợt nhả với nàng một chút. Đâu có gì nghiêm trọng đâu,
vậy mà nàng lại lườm hắn, hắn thật là đáng thương mà.
Dẫu sao thì thái
độ của Uyển Nghi với hắn cũng đã tốt hơn rất nhiều, điều này ít nhiều cũng khiến
hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn đang nghĩ liệu hắn có nên nhân cơ hội này
mà " tấn công " Uyển Nghi luôn không? Nhưng mà, trong lòng Uyển Nghi
vẫn còn vấn vương tên Nam Cung Việt chết tiệt kia, hoàn toàn không để một chút
cơ hội cho hắn, bảo hắn biết phải làm sao đây?
Nửa đêm, khi Mộ
Dung Phong đang nằm vắt chân chữ ngũ trên giường, khoái chí tìm cách để khiến
Uyển Nghi đồng ý trở thành nương tử của hắn thì cánh cửa phòng nhẹ mở ra, một
cái bóng màu trắng nhẹ lướt vào trong phòng, gió đêm lùa vào, khiến Mộ Dung
Phong cảm thấy gai người, dựng tóc gáy.
" Bà cô của
tôi ơi, có muốn vào phòng cũng không cần dọa ma dọa quỷ như vậy chứ? Sẽ hù chết
người đó. "
Mộ Dung Phong chắp
hai tay vái Tử Y, miệng lẩm bẩm khiến cho Tử Y vô cùng khinh thường liếc mắt
nhìn hắn, hừ mũi.
" Không nghĩ
tới ngươi lại nhát gan như vậy. "
Mộ Dung Phong dẩu
môi tỏ ý bất mãn, hắn vốn không có sợ ma, nhưng cái cách mà Tử Y vào phòng thật
khiến người ta kinh hãi. Nhưng hắn cũng chẳng muốn tranh cãi với nàng, nhìn cái
bản mặt lạnh như băng của nàng đã đủ khiến hắn tụt hứng. Hắn còn nghĩ, nói
không chừng Tử Y và Nam Cung Việt chính là huynh muội thất lạc đã lâu cũng nên.
" Đến tìm ta
có việc gì không? "
Mộ Dung Phong
chèn gối vào sau lưng, hai tay thoải mái vòng ra sau. Áo ngủ của hắn vì vậy mà
bị lệch sang một bên, để lộ ra khoảng ngực mạnh mẽ, rắn chắc. Hắn tự cho rằng
dáng vẻ của mình lúc này vô cùng phong tình, quyến rũ. Dù hiện giờ trong lòng hắn
chỉ có mình Uyển Nghi, nhưng thói quen quyến rũ nữ nhân của hắn tới chết cũng
không đổi được. Ngờ đâu Tử Y chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, vô cùng khinh thường
hừ mũi.
" Thấy gớm
quá, nằm cho tử tế đi, đừng làm đau mắt ta. "
Lòng kiêu hãnh của
Mộ Dung Phong bị đè bẹp trong phút chốc, hắn ôm ngực đầy đau khổ, đối với hắn,
việc sức quyến rũ của bản thân bị nữ nhân coi thường chính là một sự sỉ nhục lớn.
Mộ Dung Phong dẩu môi, cầm lấy một cái