
ngây ngốc hỏi.
" Hắn chưa
có chết. "
" Hả? "
" Hắn chưa
có chết. " Tử Y nhắc lại lần nữa, vẫn hoàn toàn chăm chú vào việc mình
đang làm. " Mạch đập và hơi thở rất yếu, nhưng là chưa có chết. "
Tử Y nói xong, liền
lôi từ trong hộp ra ba, bốn lọ dược, một cái bát con, sau đó, liền lấy từ mỗi lọ
một ít thuốc, cho vào bát, trộn đều. Đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, dường như
xác định rõ liều lượng, nàng lại tiếp tục mở một ngăn nhỏ trong hộp thuốc ra. Từ
trong hộp, nàng lôi ra một con rắn nhỏ và một bông hoa. Con rắn chỉ to bằng một
sợi dây thừng, toàn thân đỏ rực như máu. Đuôi của nó quấn vòng quanh cổ tay Tử
Y, miệng bị bạnh ra, để lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Tử Y nhìn con rắn bằng
ánh mắt lạnh lùng, một nhát dao lạnh lùng bén ngót hạ xuống, đầu của con rắn
văng xuống đất, máu đỏ chảy vào cái bát đựng dược ở phía dưới. Tiếp đó, nàng lấy
bông hoa, ngắt từng cánh cho vào bát. Uyển Nghi lúc này mới chú ý thì ra đây là
một bông hoa sen, nhưng dường như không phải là một bông hoa sen thông thường.
Đó là một bông hoa sen màu trắng rất lớn, cánh hoa dường như tỏa ra một loại
ánh sáng xanh nhẹ dịu mát. Tử Y nghiền nát cánh hoa lấy nước rồi đổ vào hòa
chung với máu rắn. Huyết Linh Xà và Tuyết Liên Hoa mang trong mình dược lực đặc
biệt, có thể chữa được bách độc, cũng có thể kéo con người đang đứng ở ranh giới
của sự sống và cái chết trở về. Ngày nàng xuất môn, sư phụ đã cho nàng hai loại
dược liệu này, nói rằng chỉ khi gặp chuyện cần thiết mới nên dùng. Hiện giờ,
nàng chẳng cần biết có cần thiết hay không, nàng chỉ quan tâm một điều, nó có
thể cứu sống Mộ Dung Phong được hay không.
Múc lấy một thìa
nhỏ đưa lên miệng Mộ Dung Phong cho hắn uống, nhưng thuốc lại trào ra. Uyển Nghi
sốt ruột muốn giựt lấy bát thuốc trên tay Tử Y, dù mùi máu tanh tưởi khiến nàng
cảm thấy lợm giọng, buồn nôn. Nhưng dẫu sao thì nàng cũng chẳng thể làm được điều
đó, vì bàn tay chưa chạm tới cái bát, Tử Y đã dốc thẳng toàn bộ số máu rắn pha
dược vào miệng mình.
Tử Y áp môi mình
lên đôi môi lạnh giá của Mộ Dung Phong, đẩy hết toàn bộ số thuốc trong miệng
vào mồm hắn trước con mắt ngỡ ngàng của Uyển Nghi. Rời khỏi đôi môi của hắn, Tử
Y bình thản xếp các vật dụng vào hộp thuốc, nói với Uyển Nghi.
" Loại thuốc
này dược lực rất mạnh, người không có nội lực như muội không thể áp chế được
đâu, dược lực sẽ biến thành độc dược, muội sẽ bị trúng độc đó. "
" Tỷ tỷ, hắn...hắn
sẽ không sao chứ? " Uyển Nghi lo lắng hỏi.
" Có lẽ.
" Tử Y bình thản trả lời, vẻ mặt lãnh đạm hoàn toàn trái ngược với nội tâm
đang gào thét mãnh liệt bên trong. Tuyết Liên Hoa và Huyết Linh Xà tuy là dược
liệu hiếm có, nhưng nàng cũng chỉ là được nghe sư phụ của nàng nói lại chứ chưa
từng được biết rõ. Vì chỉ có sư phụ nàng là người duy nhất có Tuyết Liên Hoa và
Huyết Linh Xà, mà hai thứ đó đều được giao lại cả cho nàng. Lần đầu tiên sử dụng
hai loại dược liệu trân quý này, cũng đồng nghĩa với việc đem hắn ra làm vật thử
nghiệm. Nếu không thể cứu được, thì chỉ có thể trách hắn tận số, còn nếu có,
coi như là hắn may mắn đi.
" Kẹtttt...
" Cánh cửa phòng từ từ mở, Tử Y cùng Uyển Nghi bước ra, lập tức những người
đứng chờ bên ngoài liền xúm vào vây quanh họ, sốt sắng.
" Sao rồi?
"
" Ta cũng
không dám chắc. " Tử Y khẽ lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn. Nàng là cao thủ
dùng độc, cũng là thần y tài giỏi bậc nhất. Tuy nhiên, nếu là nói về việc hạ độc,
nàng sẽ chẳng bao giờ do dự nửa giây, nhưng về việc cứu người thì...
" Trước hết,
mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, cứ để hắn trong phòng một mình, ta sẽ lo liệu cho
hắn. "
Bạch Nhan có chút
lo lắng nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, trong tình trạng này, bảo hắn sao có
thể an tâm mà nghỉ ngơi chứ. Mới nãy khi nghe thấy tiếng khóc thảm của Uyển
Nghi, hắn và mọi người nghĩ có chuyện chẳng lành xảy ra, vốn định xông vào.
Nhưng chưa kịp thì đã thấy một bóng trắng nhanh như cắt lướt qua, xông vào
trong phòng. Trong không gian chỉ còn thoảng lại tiếng nói nhẹ như gió thoảng.
" Tất cả đứng đợi ở ngoài. "
Bây giờ nữ nhân
này lại nói mọi người trở về nghỉ ngơi, bản thân nàng ta sẽ ở lại canh chừng.
Nhưng trong lòng hắn lo lắng như có lửa thiêu đốt, bảo hắn trở về, hắn không an
tâm.
Dường như đoán được
suy nghĩ của Bạch Nhan, Tử Y nhìn hắn, khẽ nhếch mép.
" Nếu ngươi
muốn hắn gặp chuyện thì cứ việc ở lại. Lúc này hắn cần được tĩnh dưỡng, kẻ vai
u thịt bắp như ngươi có ở lại cũng chẳng làm được gì. "
Bach Nhan có chút
bực tức nhìn Tử Y, muốn đáp trả lại nhưng chẳng thể nói được gì. Cuối cùng, dưới
sức ép của Nam Cung Việt và Tử Y, Uyển Nghi cũng chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn Bạch Nhan vẫn ngoan cố nằm vắt vẻo trên một cái cây trước cửa phòng.
Sáng hôm sau, Uyển
Nghi thức dậy từ sớm, tới phòng của Mộ Dung Phong, ngập ngừng gõ cửa. Chờ một
lúc, Tử Y mới mở cửa bước ra, vẻ mặt mệt mỏi nhưng tràn ngập ý cười.
" Hắn sống rồi.
"
Uyển Nghi ngỡ
ngàng, cười hạnh phúc, một cỗ xúc động trào dâng trong lòng, nàng ôm chầm lấy Tử
Y, vừa cười vừa khóc.
" Tốt quá, tốt
quá, thật tố