
Nàng hít một hơi dài, cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh. Tiếng hát nức nở dần vang
lên.
Một, tốt nhất là
không gặp, ko gặp sẽ không yêu
Gió lạnh thổi tà
áo nhẹ bay, sầu vương cánh quạt
Hai, tốt nhất đừng
quen biết, không quen sẽ chẳng tương tư
Ta giấu lòng
thương nhớ bên gối, sớm nay còn vệt nước mắt thấm qua
Ba, tốt nhất
không làm bạn, không làm bạn sẽ chẳng nợ nhau
Tiễn đi dứt khoát
cắt lìa, tránh một mối tơ vò khó thoát
Bốn, tốt nhất
không thương, không thương làm sao nhớ
Tình yêu đó dành
cho người chỉ xin được chôn chặt trong kí ức
Năm, tốt nhất
chưa từng yêu, không yêu sẽ chẳng bao giờ chia tay
Cổng nặng nhà sâu
hun hút, ta chỉ có thể từ đây ngóng họa lầu tây
Sáu, tốt nhất đừng
có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau
Nhỡ đâu gặp gỡ lại
bơ vơ biết nối bước ai về
Bảy, tốt nhất
không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy
Gánh vác cả thế
gian, gánh nặng như núi
Tám, tốt nhất
không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi
Thỉnh thoảng lại
nghe tiếng mưa dưới ngô đồng đêm nào đó
Chín, tốt nhất
không phụ thuộc
Như vậy chẳng
sinh ra dựa dẫm
Người đông lao lực,
kẻ tây tiệc tùng, tự ý tùy lo sải cánh bay
Mười, tốt nhất
không tình cờ gặp mặt - mãi mãi không ở bên nhau
Nhạc hết, người
tan đi đi về về thương biệt ly
Người gặp ta hay
không gặp ta cũng đừng sầu đừng oán
Đã đành cùng người
quyết tình dứt ý
Tránh cảnh sinh tử
nhớ thương
Thà rằng quyết
tuyệt cùng chàng
Khỏi phải nói
chuyện sinh tử rồi tương tư
Có tương tư cũng
chỉ là vô ích, mười điều này xin gửi cho người....
Từng câu từng chữ
nghẹn ngào, nức nở, tiếng hát đứt quãng đầy đau đớn. Nàng vừa hát vừa khóc, đôi
mắt cay xè. Có đôi khi, cổ họng nàng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Thân
thể nàng run lên, cả thanh âm cũng run rẩy. Tim như bị ai bóp chặt, nghẹn đắng.
Thanh âm của nàng đứt quãng, khô khốc, nghẹn ngào. Nàng sợ, sợ rằng đây sẽ là lần
cuối nàng hát cho hắn nghe. Nếu hắn có thể bình an vô sự, nàng nguyện hát cho hắn
nghe cả đời. Nhưng là...nếu lỡ..
Bên ngoài phòng,
Nam Cung Nguyệt gục đầu vào ngực Doãn Tắc mà khóc, Huệ Phi cũng sụt sịt khóc
theo. Tiếng hát của Uyển Nghi vang trong đêm tịch mịch, nỉ non, đau đớn.
Khi tiếng hát vừa
dứt, Uyển Nghi cũng cúi gằm mặt xuống, nước mắt như suối tràn, không ngừng rơi
xuống. Nàng cơ hồ như khóc không thành tiếng, tiếng nói nghẹn nơi cổ họng. Trái
tim vốn chất chứa nhiều đau thương, giờ lại như bị ai đó xé toạc, rỉ máu. Mộ
Dung Phong yếu ớt muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Uyển Nghi nhưng không thể,
vết thương ở ngực nhói lên, khiến hắn đau đớn, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên
khó nhọc, hắn chỉ có thể bất lực nhìn nàng.
" Đừng...đừng
khóc nữa...Ta...Uyển Nghi..ta không..không hề hối tiếc vì...những gì đã...làm
cho nàng...Ta...nếu...nếu có thể...kiếp sau...ta sẽ gặp nàng trước...Nếu...ta
không thể...đến trước..ta cũng sẽ nhất định...giành lại nàng...Ta...ta...yêu
nàng hơn...bất cứ ai...Uyển Nghi...Ta...yêu..."
Câu nói không thể
phát ra trọn vẹn, bàn tay thả lõng xuống, đầu nghiêng lệch về một bên, đôi mắt
nhắm nghiền, gương mặt Mộ Dung Phong nhợt nhạt nhưng thanh thản lạ kì. Hắn như
cây đàn đang ngân tiếng, đột nhiên bị đứt dây. Uyển Nghi bàng hoàng, đôi mắt mở
to, mọng nước, trái tim như cũng ngừng đập, nàng gào lên.
"
Khônggg..........."
Chap 102
Một câu nói của Bạch
Nhan như sét đánh ngang tai, Uyển Nghi cảm thấy như bị ai đó ném vào hầm băng,
một cơn lạnh thấu xương không ngừng dâng lên trong lòng, khiến máu trong người
nàng tưởng chừng như đông cứng trong phút chốc, nàng bàng hoàng nhìn hắn, sắc mặt
trắng bệch, lắp bắp.
"
Ngươi...ngươi nói cái gì? Là nói dối, ngươi đang nói dối phải không? "
" Loại chuyện
này có thể đem ra để đùa được sao? " Bạch Nhan thở dài thống khổ, nếu được,
hắn cũng ước rằng đây chỉ là một câu nói láo.
Cả căn phòng rơi
vào một mảnh yên lặng, Uyển Nghi cảm thấy đầu mình choáng váng, tai nàng ù đi,
trong đầu cứ ong ong câu nói của Bạch Nhan " tim nằm ở bên phải ",
" tim nằm ở bên phải "...
Vị thái y bắt mạch
xong, thở dài một tiếng, xếp gọn đồ nghề vào hộp, vừa làm vừa nói.
" Vị công tử
này nói đúng, tim của người này nằm ở bên phải. Suốt cả cuộc đời hành nghề y của
lão thần, đây là một trường hợp rất hiếm. Vết thương tuy chưa phạm đến tim,
nhưng cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể gắng gượng qua đêm nay
thì...aizz..."
Một cái lắc đầu
vô lực của thái y đủ để mọi người hiểu rõ. Bạch Nhan sắc mặt tái mét, ngồi khuỵu
xuống đất, Nam Cung Thiên và Nam Cung Việt chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, Uyển
Nghi gục đầu lên tay Mộ Dung Phong, khóc òa.
" Là tại ta,
tất cả là tại ta, xin lỗi, ta xin lỗi..."
Nàng cứ lặp đi lặp
lại mãi hai từ xin lỗi như sợ Mộ Dung Phong không nghe thấy, cảm thấy dù có nói
bao nhiêu lần cũng chẳng đủ. Người đáng chết phải là nàng, không phải hắn, nàng
sao có thể chấp nhận được khi nhìn thấy hắn phải chết thay cho nàng.
Để tránh kinh động
đến mọi người, cũng như để giấu kín việc Mộ Dung Phong bị thương, Nam Cung
Thiên cùng Nam Cung Việt q