
tỷ tỷ. "
Tiếng gọi của Nam
Cung Nguyệt kéo Uyển Nghi trở về với thực tại. Nàng giật mình mở mắt, thấy Nam
Cung Nguyệt và Huệ Phi đã vào phòng từ bao giờ, đang lo lắng nhìn mình, còn
gương mặt nàng thì đã đẫm nước mắt. Mải suy nghĩ, nàng tự vẽ ra một viễn cảnh
đen tối, khiến chính bản thân mình bật khóc từ lúc nào, nếu Nam Cung Nguyệt mà
không lay gọi nàng, chắc nàng sẽ đau khổ đến chết đi mất. Nàng lấy tay gạt nước
mắt, gượng cười nhìn hai người.
" Nguyệt
nhi, tỷ tỷ. "
" Tỷ tỷ, tỷ
đang nghĩ gì mà khóc thảm thương như vậy. Tỷ đừng đau lòng quá, bình tĩnh chút đi.
"
Nam Cung Nguyệt
lo lắng nắm chặt lấy tay của Uyển Nghi. Huệ Phi cũng vỗ vai nàng an ủi.
" Nguyệt nhi
nói đúng đấy, muội đừng suy nghĩ nhiều quá. "
Uyển Nghi mỉm cười,
mi mắt cụp xuống.
" Chuyện gì
đến sẽ đến, nếu hắn thực sự muốn bên cạnh nàng ấy, ta cũng không thể tránh khỏi.
"
Uyển Nghi thản
nhiên trả lời, nhưng cơ thể lại không kìm được mà run rẩy. Thật sự, nàng cũng rất
sợ.
" Thôi, hai
người trở về đi, đừng lo cho muội, muội không sao. "
Uyển Nghi đứng dậy
tiễn khách, không để cho Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt phản đối đã đẩy họ ra
ngoài. Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt đứng ngoài cửa, lo lắng nhìn nhau, lòng thầm
hỏi thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?
Uyển Nghi thổi tắt
nến, leo lên giường nằm. Nghĩ lại một màn tưởng tượng vừa rồi khiến nàng rùng mình.
Sao nàng lại tưởng tượng ra một kết cục bi thảm đến như vậy chứ? Kết quả là trằn
trọc cả đêm cũng không ngủ được, Nam Cung Việt cũng không hề tới tìm nàng. Nghe
nói, đêm đó Liễu Song Song được Nam Cung Việt sắp xếp cho ở gian phòng đã bỏ
không của Huệ Phi. Hắn cũng không tới đó ngủ mà ngủ tại phòng mình.
Sáng hôm sau, Uyển
Nghi rời khỏi phòng mình từ sớm. Nàng không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo.
Chỉ không ngờ rằng có hai người còn xuất hiện ở trung đình sớm hơn cả nàng.
Nam Cung Việt và
Liễu Song Song đang đứng ở trung đình. Uyển Nghi vừa nhìn thấy họ, bàn chân bất
giác di chuyển, đến núp sau một gốc cây gần đó. Sau khi đã an vị trốn đằng sau
gốc cây, đột nhiên Uyển Nghi mới bắt đầu cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Tại sao
nàng phải lẩn trốn cơ chứ? Nàng có làm điều gì khuất tất đâu? Nàng nên bình thản
đối diện với bọn họ mới phải. Nàng đứng thẳng người, ưỡn ngực, chuẩn bị khảng
khái bước ra thì Liễu Song Song đã lên tiếng, khiến cho nàng lại một lần nữa
núp vào sau gốc cây.
" Nam Cung
Việt, đến giờ chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Chàng nói đi, chàng còn
yêu ta nữa không? "
"
Ta..."
Nam Cung Việt ngập
ngừng, nếu là cách đây một năm, hắn sẽ lập tức trả lời là có. Nhưng...kể từ khi
Uyển Nghi xuất hiện, hắn đã không thể dễ dàng nói như vậy nữa. Uyển Nghi nấp
kín sau gốc cây, tim đập thình thịch. Nàng thật sự muốn nghe câu trả lời của hắn,
còn ngập ngừng, nghĩa là hắn vẫn còn tình cảm với nàng phải không?
" Ta hiểu rồi,
cũng đã năm năm rồi, chàng không còn yêu ta nữa cũng là chuyện đương nhiên. Xin
lỗi, ta sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chàng nữa. "
Liễu Song Song
nhìn dáng vẻ bối rối của Nam Cung Việt, nhếch môi cười nhạt, sau đó liền quay
người bỏ đi. Nam Cung Việt thấy vậy liền hấp tấp kéo Liễu Song Song lại, ôm chặt
lấy nàng, lắp bắp.
" Không, đừng
rời bỏ ta một lần nữa. Cầu xin nàng, cách đây năm năm, trái tim ta đã chết một
lần rồi, đừng để ta phải trải qua nỗi đau mất nàng một lần nữa. Trên thế gian
này, người ta yêu nhất là nàng, ta sẽ không để nàng rời xa ta một lần nữa đâu.
"
Một màn trước mắt
khiến cho Uyển Nghi chấn động, toàn thân mềm nhũn, nàng ngồi sụp xuống, khóc như
mưa. Thật là con mẹ nó máu chó, những lời tình tứ hắn nói với nàng đều là giả dối
cả. Cái gì mà mãi mãi không rời xa, cái gì mà không bao giờ buông tay? Dối trá,
đều là dối trá cả. Hắn coi nàng là cái gì chứ? Thú vui tiêu khiển cho hắn lúc
buồn chán sao? Ha ha ha, thật đốn mạt.
Uyển Nghi lảo đảo
đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi. Nam Cung Việt vẫn không hề hay biết rằng nàng đã chứng
kiến tất cả. Và chính bản thân nàng cũng không hay biết rằng, có một đôi mắt
phượng hẹp dài đang dõi theo nàng cùng với một nụ cười nửa miệng.
...
" Hoàng
huynh đã nói vậy thật sao? Sao huynh ấy có thể nói ra những lời vô tình tồi tệ
như vậy được chứ? "
Buổi chiều, Uyển
Nghi và Nam Cung Nguyệt cùng đi dạo trong phủ, sau khi nghe Uyển Nghi kể lại mọi
chuyện đã chứng kiến sáng nay, Nam Cung Nguyệt cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Còn Uyển
Nghi chỉ nhếch mép cười nhạt.
" Tàn nhẫn với
tỷ, nhưng lại không đối với nàng ta. "
Nam Cung Nguyệt bối
rối không biết phải nói gì, thật ra nếu là trước đây thì quả thật là dễ xử,
nhưng hiện giờ...Chính nàng cũng trải qua tình cảnh như vậy, thiết nghĩ bản
thân nàng không có tư cách để phê phán. Điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là Liễu
Song Song lại mang dung mạo giống hệt Uyển Nghi, trên đời này lại có chuyện
trùng hợp đến vậy sao? Trước đây, Trần Sở Hà có gương mặt giống hệt Sở Hạo, giờ
lại đến Liễu Song Song. Nói vậy có phải ở thế giới của Uyển Nghi cũng sẽ có một
người mang dung mạo giống hệt nàng hoặc hoàng huynh của