
òn nàng mang tâm trạng thấp thỏm trở về phòng. Tim nàng đập nhanh như muốn nhảy
ra khỏi lồng ngực, toàn thân run lên, lạnh toát, nàng sợ, sợ Nam Cung Việt sẽ
không còn cần nàng nữa. Lúc nàng còn đang chìm trong suy nghĩ mông lung thì Nam
Cung Việt và Liễu Song Song đã cùng nhau bước vào phòng, đôi bàn tay nắm chặt,
giống hệt như lúc chiều hắn đã nắm lấy tay nàng. Hạnh phúc mong manh tựa như
sương khói, thề non hẹn biển chỉ như gió thoảng mây trôi. Lần đầu tiên đón một
ngày lễ sinh thần, cũng là lễ sinh thần tồi tệ nhất trong cuộc đời nàng.
" Uyển Nghi.
" Nam Cung Việt ngập ngừng mở lời " Ta...ta đã quyết định sẽ quay lại
với Song nhi, xin lỗi nàng. "
Ở bên cạnh, Liễu
Song Song khoác tay Nam Cung Việt hết sức tự nhiên, nhếch mép cười; lần đầu
tiên trong đời, Uyển Nghi cảm thấy căm ghét gương mặt mình đến thế. Sau đó hai
người không thèm để tâm đến sắc mặt của Uyển Nghi, quay lưng rời khỏi phòng. Uyển
Nghi cảm thấy thế giới xung quanh mình như đổ vỡ, nước mắt nàng tuôn ra giàn giụa,
nàng run rẩy, hấp tấp đuổi theo hai người họ.
" Nam Cung
Việt, Nam Cung Việt, chàng đã hứa sẽ mãi mãi nắm tay ta, chàng đã hứa cơ mà. Ta
có thể chịu đựng tất cả, chỉ xin chàng đừng rời xa ta. "
" Uyển Nghi,
xin lỗi, ta sẽ sai người sắp xếp một phủ đệ riêng cho nàng ở. Nàng...đừng quá
đau lòng vì ta. "
Nam Cung Việt đau
đớn nhìn nàng, hắn làm sao quên được nữ nhân đã khiến cho hắn rung động.
Nhưng...người hắn yêu nhất là Liễu Song Song, hắn sao có thể làm khác, giờ người
hắn yêu đã trở về rồi. Trên đời này, hắn đã phụ lòng nàng và Huệ Phi. Hai nữ
nhân đã yêu và hy sinh rất nhiều vì hắn.
" Ha ha ha
ha..." Uyển Nghi cười lớn như điên dại " Thì ra, đến cuối cùng ta vẫn
chỉ là người bị bỏ rơi, ha...ha ha ha ha...Trên thế gian này chẳng ai cần ta,
chẳng ai cần. Những lời ngươi nói với ta cũng chỉ là dối trá..ha ha ha..."
Uyển Nghi nước mắt
tuôn rơi, một tiếng sấm nổ vang, chớp rạch ngang trời, từng hạt mưa lớn rơi xuống
như trút nước. Nàng lảo đảo, chạy ra khỏi vương phủ giữa màn mưa mịt mù, để lại
sau lưng tiếng gọi hốt hoảng của Nam Cung Việt.
Nam Cung Việt, hắn
không cần nàng, hắn đã không cần nàng nữa rồi.
Giữa đêm đen, Uyển
Nghi chạy không định hướng, nàng khóc, khóc mãi, không nhận ra một chiếc xe ngựa
đang lao về phía mình.
" Rầm.
"
Uyển Nghi ngã
văng xuống mặt đất, một dòng máu đỏ chảy xuống từ trên trán nàng, hòa vào nước
mưa, loang lổ.
...
Khi Uyển Nghi tỉnh
dậy, nàng thấy mình đang nằm trong bệnh viện, ở bên cạnh giường bệnh là Sở Hạo
với khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Sở Hạo nắm chặt lấy tay Uyển Nghi, nước mắt rơi
xuống trên mu bàn tay nàng.
" Ơn trời,
Uyển Nghi, rốt cuộc thì em cũng tỉnh dậy rồi, em làm anh sợ quá. Anh xin lỗi,
xin lỗi em. "
Uyển Nghi mở to
đôi mắt vô hồn, lắp bắp hỏi.
" Nam Cung
Việt đâu? Sao ta lại ở đây? "
" Uyển Nghi,
em đang nói cái gì vậy? Em cảm thấy chỗ nào không khỏe sao? "
Uyển Nghi nhìn Sở
Hạo, lại nhìn quanh cảnh xung quanh, hơn một tháng, nàng đã ở Di quốc hơn một
năm, giờ lại trở thành hơn một tháng hôn mê ư? Không thể, không thể nào? Cảm
giác đó, cảm giác đau nhói ở tim đó, những gì nàng trải qua không thể là một giấc
mơ.
" Giây phút
nhìn thấy em nằm bất động trên mặt đất, anh mới nhận ra anh yêu em và cần em đến
nhường nào. Uyển Nghi, hãy tha lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ làm em phải
đau lòng nữa. Em đã hôn mê hơn một tháng rồi, em không biết anh lo lắng cho em
đến dường nào đâu."
Cái siết tay thật
chặt, giọng nói run rẩy chứa đựng thâm tình, một đôi mắt chan chứa lo âu, nhưng
Uyển Nghi chẳng hề để tâm đến những điều đó. Nàng chỉ cảm thấy đau, chẳng lẽ tất
cả chỉ là một giấc mộng? Hay nàng đã trở về nơi vốn thuộc về nàng?
Bác sĩ nói nàng bị
chấn thương mạnh ở đầu nên đã hôn mê trong một thời gian dài, những gì nàng đã
trải qua chỉ là một giấc mơ dài, nàng đang nhầm lẫn giữa mơ và thực. Nhưng nàng
không tin, nàng biết rõ hơn ai hết, những gì đã xảy ra là sự thực, nàng thực sự
đã từng sinh sống ở Di quốc. Nàng bàng hoàng, gào lên trong vô vọng.
" Không,
không phải như thế, đó không phải là sự thật. Ta muốn trở về, ta muốn trở về...Ta
muốn về Di quốc, về lại bên Nam Cung Việt..."
Thế nhưng...cả đời
này...nàng cũng không bao giờ có thể trở về Di quốc được nữa...
Tại Di quốc, sau
khi Uyển Nghi biến mất, lịch sử lập tức thay đổi. Liễu Song Song từ một kĩ nữ
trở thành con gái nuôi của Dương thừa tướng, là người được chỉ định ban hôn cho
Nam Cung Việt. Doãn Tắc trở thành bạn thanh mai trúc mã của Nam Cung Nguyệt, được
Vương Ngọc thái hậu vô cùng yêu mến. Hỷ nhi là a hoàn của Liễu Song Song, đã có
tiếng sét ái tình với Tề Dương ngay từ lần gặp đầu tiên. Mộ Dung Phong vẫn là kẻ
phong lưu đa tình, và Nam Cung Thiên mãi mãi cũng không lí giải được tại sao
mình lại trân trọng nâng niu một bông hoa đào ép khô.
Tất cả mọi người
đều có một cuộc sống mới hạnh phúc, chỉ còn lại mình nàng cô độc. Chẳng còn ai
nhớ đến sự tồn tại của một nữ nhân đã từng xuất hiện trong cuộc đời của họ...
" Tỷ tỷ, tỷ
tỷ, Uyển Nghi