
nhiên giật mình, nhìn
xuống cái bánh đang cầm trên tay, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, ngập ngừng hỏi.
" Cái...cái
này...không phải là do chàng làm đấy chứ? "
Nam Cung Việt sắc
mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn không trả lời, như vậy đủ để Uyển Nghi biết điều
nàng vừa hỏi chính là sự thật rồi. Nàng ha ha cười khan hai tiếng.
" Ha..ha
ha...Thật ra nếu nhai kĩ cũng ngon lắm, ừm...rất độc đáo. "
Nam Cung Việt giật
lấy cái bánh trên tay Uyển Nghi xuống, sắc mặt vô cùng xấu.
" Đừng ăn nữa.
"
Uyển Nghi nhoài
người qua, lại giật lấy cái bánh trên tay Nam Cung Việt, lựa lấy chỗ bánh chín
mà ăn.
" Là tự tay
chàng làm cho ta, sao không ăn được chứ? Đây là quà sinh thần của ta đúng
không? "
Nam Cung Việt khẽ
gật đầu, Uyển Nghi mỉm cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Một vương gia như hắn,
lại tự tay vào bếp nấu ăn cho nàng, không cần nói nàng cũng tưởng tượng được cảnh
tượng sẽ thê thảm như thế nào. Tuy rằng kết quả không được hoàn mĩ, nhưng cũng
khiến nàng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
" Sao chàng
lại làm bánh bao để làm quà tặng cho ta? "
" Nguyệt nhi
nói nên tự tay làm điều gì đó ý nghĩa, vì vậy ta mới nghĩ nên làm bánh bao cho
nàng. Vì bánh bao là món ăn đầu tiên do nàng làm mà ta được ăn. "
Nam Cung Việt ngập
ngừng đáp. Sáng nay, hắn đã phải lén lút dậy thật sớm, nhờ trù nương ở trù
phòng dạy hắn cách làm. Sau đó vì sĩ diện, nên hắn chỉ nghe qua cách làm rồi đuổi
trù nương ra ngoài, chính vì không có ai chỉ bảo một cách rõ ràng nên mới làm
ra những cái bánh nửa sống nửa chín như thế này. Mất mặt hơn là sáng nay Nam
Cung Nguyệt vô tình đi qua trù phòng, nhìn thấy hắn đang loay hoay với đống bột
mì, lúng túng thổi bếp đã ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến hắn đỏ mặt tía tai vì
ngượng.
Uyển Nghi cảm động,
rướn người lên, hôn một cái vào má Nam Cung Việt, rồi ôm chầm lấy hắn, sống mũi
cay cay. Nam Cung Việt cũng mãn nguyện ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán
nàng. Uyển Nghi cầm lấy đôi tay to lớn ấm áp của hắn, đan năm ngón tay thanh mảnh
của mình vào tay hắn.
" Chúng ta sẽ
mãi mãi không bao giờ rời xa nhau nhé. "
" Ân, ta sẽ
không bao giờ buông tay nàng. " Nam Cung Việt dụi đầu vào hõm cổ của Uyển
Nghi, dịu dàng trả lời.
Chiều tà, ánh nắng
dần tắt, một vài tia nắng vương lại trên thảm hoa. Chân trời màu cam nhạt đầy
huyền ảo, tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ.
Khi sắc trời đã tối
dần, Uyển Nghi cùng Nam Cung Việt trở về phủ vương gia. Hai người vừa đi vừa nắm
tay vô cùng tình cảm, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt kì quái của những người
trong vương phủ.
Sau khi bước chân
vào sảnh đường, lúc này, cả hai người đều rơi vào trạng thái sững sờ. Hai bàn
tay đan vào nhau lập tức bị tách rời. Uyển Nghi thẫn thờ nhìn xuống bàn tay
đang chơi vơi giữa không trung của mình, cảm giác như bị ai đó lấy mất trái tim
rồi quăng mạnh xuống đất. Lời hứa sẽ mãi mãi không buông tay, giờ đây lại bị
phá vỡ một cách dễ dàng và nhanh chóng đến như vậy.
Nam Cung Nguyệt đứng
ở bên cạnh lo lắng nhìn của Nam Cung Việt. Cách đây một canh giờ, chính nàng
cũng có chung một cảm giác giống hắn.
Nam Cung Việt dường
như vẫn chưa thể tin vào mắt mình, người mà hắn nhớ mong suốt năm năm, người tưởng
chừng như đã chết từ năm năm trước giờ lại xuất hiện trước mặt hắn. Vừa nhìn thấy
nàng, bàn tay hắn đã vô thức buông bàn tay Uyển Nghi ra, trong mắt hắn, giờ chỉ
còn mình Liễu Song Song. Liễu Song Song mặc lam y, tóc vấn cao, bộ dạng thanh
nhã, yểu điệu, đang ngồi trên ghế giữa sảnh đường nhìn hắn mỉm cười. Cái nắm
tay đầy thân tình vừa rồi, nàng có nhìn thấy, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản như
không có gì. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đến trước mặt Nam Cung Việt.
" Nam Cung
Việt, ta trở về rồi. "
.....
Uyển Nghi ngồi lặng
trong phòng, ánh nến lập lòe, chập chờn nhảy múa, làm bóng nàng đổ dài trên
vách tường, lay động. Nàng chống cằm, nhớ về nữ nhân đã nhìn thấy chiều nay. Chỉ
dựa vào thái độ của Nam Cung Việt và Nam Cung Nguyệt đã đủ để nàng hiểu, người đó
chính là Liễu Song Song. Da trắng, môi hồng đào chúm chím, rèm mi cong phủ trên
một đôi mắt to, sáng long lanh, dáng người yểu điệu, thướt tha. Toàn thân toát
lên một loại khí chất thanh nhã. Liễu Song Song là một người đẹp, nhưng không
phải là một người đẹp đơn thuần. Vì gương mặt ấy, dáng người ấy, nàng đã nhìn
thấy suốt hai mươi năm năm. Đúng vậy, Liễu Song Song giống hệt nàng lúc chưa
xuyên không.
Trên đời sao lại
tồn tại một sự trùng hợp đến như vậy? Nàng xuyên không về đây, nhập vào thân
xác của một nữ nhân có cái tên giống hệt nàng. Và giờ đây, một nữ nhân khác
mang gương mặt giống hệt nàng xuất hiện. Như vậy, liệu có thể coi Nam Cung Việt
đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên? Sao ông trời lại trớ trêu như vậy, giờ
nàng không biết phải làm sao, càng không biết đối mặt với bọn họ như thế nào, nếu
như Nam Cung Việt từ bỏ nàng, tiếp tục ở bên cạnh Liễu Song Song...Không, không
thể đâu, hắn đã hứa với nàng, đã hứa với nàng rồi mà.
Sau khi gặp lại
Liễu Song Song, Nam Cung Việt cùng nàng ta nói chuyện trong thư phòng thật lâu,
c