
lại
thảnh thơi như trước. Một hôm, khi đang ngồi thưởng hoa ở trung đình, Nam Cung
Nguyệt bỗng nhiên quay sang nói với Uyển Nghi.
" Tỷ tỷ, sắp
đến sinh thần của tỷ rồi, tỷ muốn quà gì? "
" Hửm? Sinh
thần của tỷ? " Uyển Nghi nheo nheo mắt, ngạc nhiên nhìn Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Việt ngồi
bên cạnh chen ngang nhắc nhở " Đến ngày sinh thần của nàng mà nàng cũng
quên được sao? Đúng là nữ nhân ngốc. "
Thấy Uyển Nghi cứ
chớp chớp mắt nhìn mình, lúc này Nam Cung Việt và Nam Cung Nguyệt mới chợt nhớ
ra. Trong phút chốc, bọn họ đã quên mất Uyển Nghi không phải là người của triều
đại này, hơn nữa, nàng chỉ là một cô nhi, nên đương nhiên nàng hoàn toàn không
biết ngày sinh thần của mình là ngày nào.
Vũ Điệp và Huệ
Phi thấy không khí bỗng trở nên trầm mặc thì có hơi ngơ ngác. Huệ Phi quay sang
kéo kéo tay áo Nam Cung Việt.
" Vương gia,
vậy người nhớ ngày sinh thần của thiếp chứ? "
"...."
Nam Cung Việt im
lặng, không nói gì. Huệ Phi bĩu môi phụng phịu.
" Vương gia,
phân biệt đối xử quá đi, người thật là quá đáng. "
Uyển Nghi và Nam
Cung Nguyệt cũng liếc xéo Nam Cung Việt. Uyển Nghi còn đặc biệt nhìn Nam Cung
Việt với ánh mắt khinh thường " Chàng cũng có hơn gì thiếp mà dám phát
ngôn tầm bậy hả? "
Nam Cung Việt cười
xòa " Ta đùa chút thôi mà. Sinh thần của nàng sao ta không nhớ chứ? Nói mới
nhớ, hình như chúng ta chưa từng tổ chức sinh thần cho nàng đúng không? Năm nay
ta sẽ sai người chuẩn bị, nhưng cũng phải bảy tháng nữa đúng không? "
Huệ Phi tay chống
cằm, chớp chớp mắt nhìn Nam Cung Việt. " Người nói rõ một chút đi xem nào,
chính xác thì là vào ngày bao nhiêu? "
"
Ta..." Nam Cung Việt ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được. Cuối cùng là
bị ba người Uyển Nghi, Huệ Phi, Nam Cung Nguyệt ném cho một ánh mắt khinh thường,
sau đó cả ba người bỏ đi, để lại mình hắn bơ vơ một mình. Vũ Điệp do dự nhìn hắn
một lúc, cuối cùng vẫn chạy theo Uyển Nghi, một cơn gió lạnh thoảng qua, hắn thật
là quá cô đơn đi.
Rất nhanh đã tới
ngày sinh thần của Uyển Nghi. Vì nàng là một cô nhi, không biết ngày sinh thần
của mình là ngày nào nên quyết định lấy ngày sinh thần này làm ngày sinh thần của
mình luôn.
Tuy vậy, nhưng Uyển
Nghi lại không thích ồn ào, vì vậy nên nàng không muốn mọi người tổ chức lễ
sinh thần cho mình, dù nàng chưa từng được ai tổ chức cho mình. Ngày hôm đó,
Nam Cung Thiên sai người mang tặng nàng một cây trâm phượng bằng bạch ngọc, vô
cùng đẹp và tinh xảo, Nam Cung Nguyệt tặng cho nàng một chiếc vòng ngọc phỉ
thúy, và Huệ Phi tặng nàng những túi trầm hương cao cấp nhất, có tác dụng giúp
làm thư giãn. Chỉ riêng Nam Cung Việt là không thấy đả động gì. Đến chiều, khi
Uyển Nghi đang tung tăng dạo chơi ngoài vườn, đột nhiên Nam Cung Việt đi tới,
kéo nàng lên ngựa rồi phóng đi mất.
Sau một hồi cưỡi
trên lưng ngựa, cuối cùng Nam Cung Việt mới chịu ghìm cương lại. Trước khi đi,
Nam Cung Việt đã bịt mắt Uyển Nghi lại bằng một chiếc khăn màu đen, khi vừa xuống
ngựa, Uyển Nghi đã hấp tấp tháo tấm vải bịt mắt xuống. Trước mắt nàng là một
cánh đồng hoa màu thiên thanh trải ngút tầm mắt.
Uyển Nghi há hốc
mồm trước cảnh tượng tuyệt vời trước mắt, nàng quay sang nhìn Nam Cung Việt, chớp
chớp mắt cảm động. Nam Cung Việt chỉ mỉm cười, ngồi xuống thảm hoa rồi kéo Uyển
Nghi ngồi vào lòng mình. Hai người tay trong tay ngắm cảnh đẹp trước mắt, cứ im
lặng bên nhau thật lâu.
" Uyển Nghi.
" Đột nhiên Nam Cung Việt khẽ gọi.
" Hửm?
"
" Cảnh ở đây
rất đẹp phải không? "
" Ân. "
Uyển Nghi khẽ gật đầu.
" Ở trước
khung cảnh thế này, ta quả thực rất muốn cùng nàng lăn lộn. "
Uyển Nghi đen mặt,
đấm vào ngực Nam Cung Việt. " Cái đồ dâm tặc đáng ghét này, đầu chàng
không thể nghĩ ra cái gì khác sao? "
Nam Cung Việt bật
cười, lại vòng tay qua ôm lấy Uyển Nghi tiếp. Dần dần, Uyển Nghi cũng ngủ thiếp
đi trong vòng tay của Nam Cung Việt.
Đến chiều, Uyển
Nghi cảm nhận được bụng mình đang sôi lên, nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy, thấy Nam
Cung Việt cũng đang gà gật. Nam Cung Việt thấy động liền tỉnh táo trở lại, mỉm
cười với Uyển Nghi.
" Nam Cung
Việt, quả thật nơi này rất đẹp nhưng quá nhàm chán đi. " Uyển Nghi che miệng
ngáp, mỉm cười.
" Ừm, ta chỉ
là thỉnh thoảng cũng muốn cùng nàng ra ngoài du ngoạn một chút. " Nam Cung
Việt cọ cọ vào hõm cổ của Uyển Nghi. Đúng lúc ấy một tiếng " ọc ọc "
vang lên vô cùng lớn khiến Uyển Nghi đỏ bừng cả mặt.
Nam Cung Việt bật
cười, buông Uyển Nghi ra, đi tới tháo một cái túi da nhỏ treo trên yên ngựa. Hắn
mở túi ra, bên trong là mấy cái bánh bao. Nam Cung Việt không ăn mà đưa bánh
cho Uyển Nghi, nàng cầm lấy, cắn một miếng to.
" Óa, cái
bánh này còn sống này, nhân vừa mặn lại vừa nát. Sao hôm nay trù phòng lại làm
tệ thế này? "
Uyển Nghi cứ mải
cằn nhằn mà không để ý thấy mặt Doãn Tắc càng lúc càng đen, càng lúc càng đen.
Đến khi nàng dứt lời thì mặt Doãn Tắc đã đen hơn cả đ.í.t nồi rồi.
" Nam Cung
Việt, chàng sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? "
Nam Cung Việt vẫn
đen mặt nhìn Uyển Nghi. Nàng chớp chớp mắt mấy cái, đột