
mình. Hiện tại muội muội sau khi xuất giá trở lại nhà mẹ
đẻ, khiến nàng thấy thật sự cao hứng. Ôm lấy Diệu nhi hôn chụt một cái,
“Tỷ tỷ đệ đã trở lại, đệ có cao hứng không?” Diệu nhi khanh khách cười
không ngừng, liên tục gật đầu, “Tỷ tỷ trở lại, cao hứng!” Hoa Đào lại
thơm một cái nữa trên mặt hắn, “Xú tiểu tử, miệng thực ngọt.”
Chỉ có duy nhất một người là Thuận An ở
lại mặt sau của cửa hàng sửa lại hàng hoá. Trinh nương trở lại hắn thật
cao hứng, nhưng nghĩ Thẩm Nghị cũng đi theo về hắn lại mất hứng. Hắn
muốn gặp Trinh nương, lại sợ gặp Trinh nương, trong lòng rối bời như có
con thỏ chạy nhảy bên trong.
Thấy Hà Tam Lang, Trinh nương có chút
nghẹn ngào. Nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng đi xa khỏi nhà, thấy Hà Tam
Lang, đột nhiên cảm thấy vừa thân thiết vừa xa lạ. Thẩm Nghị nhẹ nhàng
kéo nàng một chút mới cúi người hành lễ, “Tiểu tế Thẩm Nghị bái kiến
nhạc phụ đại nhân.” Trinh nương cũng đã cúi người, “Nữ nhi bái kiến phụ
thân.”
Trên mặt Hà Tam Lang là đôi mắt tràn ngập ý cười, vội tiến lên đỡ lấy nữ nhi và hiền tế. Ông kích động, tay có
chút run run, “Tốt, tốt, tốt.” Nhìn sắc mặt hồng nhuận như sắc hoa đào
của nữ nhi, biết nữ nhi sống tốt, hắn càng yên tâm. Hắm đã sớm biết Thẩm Nghị là lựa chọn tốt. Lưu Đại Trụ ở một nên cười, “Lão gia, cô gia và
tiểu thư mệt mỏi rồi. Chúng ta vào nhà nói chuyện đã.”
“Được, được.” Hà Tam Lang trừ cái này cũng không biết nên nói cái gì, dẫn Thẩm Nghị cùng Trinh nương vào nhà.
Vào Hà gia, trước tiên là đi bái kiến Lưu thị, Lưu thị vẫn như trước nằm ở trên giường, thấy nữ nhi và hiền tế
tới hỏi thăm, lại tinh tế quan sát sắc mặt nữ nhi, liền cực kỳ cao hứng. Sau đó Hà Tam lang gọi Thẩm Nghị vào nhà giữa. Lưu thị bây giờ tinh
thần càng ngày càng kém. Trinh nương thấy mẫu thân, trong lòng chỉ cảm
thấy chua xót cùng đau lòng, nói muốn lưu lại bồi mẫu thân trò chuyện.
Thẩm Nghị cũng đồng ý với nàng, một mình đi theo Hà Tam Lang vào nhà
giữa nói chuyện.
Lưu thị lôi kéo tay nữ nhi, thấy sắc mặt
nàng thật sự không sai, lại nhìn thái độ của Thẩm Nghị đối với Trinh
nương vừa nãy, từ ái cười nói, “Cô gia đối với con có tốt không? Hai tẩu tử của con thì sao, đối xử với con như thế nào?”
Trinh nương có chút thẹn thùng gật gật
đầu, nhỏ giọng nói, “Huynh ấy đối với con tốt lắm. đại tẩu cùng nhị tẩu
đối với con cũng rất tốt.”
Lưu thị nghe thấy liền gật gật đầu, dạy
nàng, “Nếu cô gia đối tốt với con, con phải cố gắng hầu hạ hắn thật tốt. Đối đãi với tẩu tử phải kính trọng, lấy nhường nhịn đặt lên trên. Con
còn nhỏ, người bên ngoài nói thì phải nghe, không nên tranh cãi với mọi
người.”
Trinh nương gật gật đầu, “Con nhớ kỹ.” Kéo tay Lưu thị, thân thiết hỏi, “Nương, người có khoẻ không?”
Lưu thị vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói, “ Ta rất khoẻ, con chớ lo nghĩ nhiều. Con vừa vào cửa nhà người ta, mọi
chuyện đều phải nhớ rõ một chữ nhẫn…” Lưu thị định nói tiếp, chợt nghe
thấy tiếng Diệu nhi vang lên thanh thuý, “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Hoa Đào đã ôm
Diệu nhi đi vào trong phòng.
Trinh nương đón lấy Diệu nhi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười hỏi hắn, “Tiểu hầu tử, tỷ tỷ luôn nhớ tới
đệ, đệ có nhớ tỷ tỷ hay không?”
Diệu nhi còn quá nhỏ, có cố cũng chỉ đứng tới lưng Trinh nưong, kiễng chân ôm lấy cổ Trinh nương, hôn chụt một
cái trên mặt nàng, lớn tiếng nói, “Nhớ, Diệu nhi rất nhớ tỷ tỷ!” Trinh
nương cũng hôn lại hắn, búng cái mũi nhỏ của hắn, “Tỷ phu đệ mang cho đệ rất nhiều đồ ăn ngon, tí nữa tự mình đi lấy nhé.”
Ngũ quan của Diệu nhi và Trinh nương rất
giống nhau, cùng có một đôi mắt cười, thời điểm cười lên rất giống nhau. Nghe nói có đồ ăn ngon, liền vỗ tay vui mừng, “Hoan hô, cám ơn cám ơn
tỷ tỷ.”
Hoa Đào ở một bên liền cười hắn, “Cái con khỉ con nhà ngươi, tỷ phu ngươi mang đồ cho ngươi, ngươi còn không mau
đến cám ơn tỷ phu, cố tình ở đây cám ơn tỷ tỷ. Thật sự là đứa nhóc ranh
ma a.”
Con ngươi đen như mực của Diệu nhi chuyển động, đắc ý cười nói, “Tỷ phu không có ở đây. Ở đây chỉ có tỷ tỷ thôi.” Một lời khiến tất cả đều vui vẻ.
Trinh nương nhìn vẻ mặt cười khanh khách
của Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, muội không ở nhà, mong tỷ chiếu cố nương cùng
đệ đệ giúp muội.”
Hoa Đào không thèm để ý khoát tay, “Sao
rồi, gả ra ngoài rồi liền học người ngoài khách khí với ta. Ta rất thích chiếu cố thím cùng tiểu hầu tử này. Ta cùng Diệu nhi đều chơi đùa vui
vẻ mỗi ngày a, phải không, Diệu nhi?” Nói xong hướng về phía Diệu nhi
hỏi. Diệu nhi thực nể tình mà dùng sức gật gật đầu, chứng minh hai người họ quả thật thực sự cười đùa vui vẻ.
Trinh nương cũng không nói lời cảm ơn
nữa. Nàng chỉ có Diệu nhi là đệ đệ duy nhất, tuổi còn cách nhiều như
vậy. Từ nhỏ Hà Tam Lang và Lưu thị đã cố có ý dạy dỗ, hơn nữa chính bản
thân nàng cũng có bản tính ngại ngùng, không giống như tính tình hào
sảng của Hoa Đào. Hoa Đào có ba người ca ca, lại sống ở tiền viện, ngày
bé không thiếu khi đến cửa hàng chơi, cho nên tính cách cũng rất mạnh
mẽ.
Trinh nương chuyển câu chuyện, quay ra
nói với Lưu thị, “Đại ca và đại tẩu đã chuẩn bị không ít lễ vật. Đại ca
còn chuẩn bị cả một cây n