
y. Thẩm Huy gật gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp bưng bát ăn cháo. Nàng lại bưng một chén đặt trước mặt Thẩm Nghị, khó hiểu nhìn sắc mặt Thẩm Nghị. Liêu thị cùng Trương
thị cũng quay ra hầu hạ tướng công cùng đứa nhỏ của mình.
Trinh nương lại liếc mắt nhìn Thẩm Nghị
một cái, lấy cho mình một chén cháo rồi bắt đầu hồi tưởng lại, xác định
là mình sau khi rời giường liền trực tiếp đi tới nhà bếp không có chọc
hắn mất hứng chỗ nào. Nhưng mà hắn mất hứng, nàng phải làm cho hắn cao
hứng. Nghĩ như vậy, nàng liền nhấc đũa gắp một ít cải trắng cho Thẩm
Nghị, sắc mặt Thẩm Nghị mới tốt thêm một chút. Trương thị thấy vậy liền
chỉ vào đĩa cải trắng nói, “Mọi người nếm thử chút cải trắng đi xem nó
có vị như thế nào? Tiểu thúc, đệ ăn nhiều một chút, đây là do Trinh
nương làm đó.”
Thẩm Nghị nhìn nhìn cải trắng trong bát,
gắp một miếng nhỏ lên. Mùi vị quả thật không tồi, mùi vị thơm ngát thanh đạm. Gật gật đầu, tiếp tục gắp rau trong đĩa để ăn.
Trinh nương vẫn nhìn vẻ mặt của hắn, xác
định hắn vừa lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn mọi nguời ăn xong đều
gật đầu, Liêu thị cũng khen không dứt miệng, mới cúi đầu ăn cơm. Trong
lòng cũng âm thầm cao hứng.
Liêu thị đã sớm chú ý tới sắc mặt Thẩm
Nghị không đúng, liếc mắt nhìn Trương thị một cái. Trương thị thông
minh, lại tiếp tục tiếp thị món ăn cho Thẩm Nghị. Cố ý khoa trương món
cháo Trinh nương hầm tốt ra sao, đồ ăn ngon đến mức nào. Thẩm Nghị thấy
nương tử nhà mình được khen, lại chăm chỉ hầm cháo, nấu đồ ăn, trong
lòng liền cảm thấy ấm áp, sắc mặt cũng dần dần tốt lên.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Nghị mang chỗ lễ
vật mà Liêu thị đã sớm chuẩn bị tốt giao cho Thẩm Nghị. Hôm nay là ngày
Trinh nương lại mặt, Thẩm Nghị cũng nên theo nàng cùng trở về.
“Chỗ này ở bên trong có một chút thuốc bổ cùng một cây nhân sâm ba mươi năm, Tứ đệ muội cầm về cho nương muội bồi bổ thân thể. Còn có một chút điểm tâm là cho Diệu nhi. Hai sấp vải sa
tanh này là cho Hà lão gia cùng Hà phu nhân. Mấy sấp kia màu sắc có hơi
tối một chút là cho Lưu chưởng quỹ cũng Lưu thẩm. Vải bông là cho Đại cô nương Lưu gia và con dâu Lưu gia làm váy mặc. Còn lại là cho mấy đứa
nhỏ nhà Lưu gia.” Liêu thị chỉ chỗ này chỗ kia, nhất nhất nói cho Trinh
nương. Lưu chưởng quỹ trong miệng nàng chính là người luôn luôn làm việc tại của hàng tạp hoá của Hà gia – Lưu Đại Trụ, Lưu thẩm là xưng hô của
người ngoài với Lưu ma ma.
Trinh nương đã cúi người lạy tạ, trong
lòng cảm kích Liêu thị tri âm tri kỷ, “Đa tạ đại ca cùng đại tầu đã lo
lắng chu toàn.” Thẩm Nghị cũng theo nàng lạy tạ vài cái.
Vẫn chưa nói câu nào, Thẩm Huy đã mở miệng, “Các đệ nhanh đi đi, buổi tối ở lại đó ăn cơm rồi hãy trở lại.”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương lại cảm tạ thêm lần nữa, mới mang theo bao lớn bao nhỏ bước ra khỏi cửa.
Khoảng cách giữa hai nhà Thẩm Hà thật sự
rất gần, chỉ cách có một phố. Thẩm Nghị định kêu một chiêc xe nhưng
Trinh nương nói không cần. Thẩm Nghị không lay chuyển được ý Trinh
nương, đành phải mang bao lớn bao nhỏ đi về phía Hà gia.
Trên đường, Trinh nương cúi đầu đi sát
bên cạnh Thẩm Nghị chỉ cách có nửa bước. Láng giềng xung quanh thấy bao
lớn bao nhỏ, biết là bọn họ đi lại mặt, liền căng mắt đoán chỗ đồ vật đó nặng bao nhiêu, bên trong có những cái gì, mở miệng đoán đồ. Có người
thân thiện từ xa đã chào hỏi, “Tú tài lão gia, mang theo tú tài nương tử lại mặt à?” Cũng có lão láng giềng nhìn Thẩm Nghị lớn lên, nói chuyện
sẽ bộc trực hơn, có khi còn trêu ghẹo hai người, “Nghị nhi này, nương tử mới rất xinh đẹp nha… Ha ha ha.”
Suốt dọc đường, trên mặt Thẩm Nghị tràn
đầy tươi cười, thấy người liền tiếp đón, thái độ vô cùng thân thiết.
Chung quanh đều là những lời tán dương hoặc hâm mộ hoặc trêu ghẹo.
Từ xa đã có người đem tin tức Thẩm Nghị
lại mặt nói cho Hà Tam Lang. Hà Tam Lang kích động vạn phần. Nữ nhi và
hiền tế sắp trở lại! Lại nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của người tới báo, nói
hiền tế cầm trên tay rất nhiều đồ vật về, lại càng vui cười thêm toe
toét. Lưu Đại Trụ đã sớm nghênh đón, thấy Thẩm Nghị và Trinh nương từ xa đã kêu lên, “Cô gia và tiểu thư đã về rồi!” Tiếp nhận chỗ đồ vật trên
tay Thẩm Nghị, lại nhìn sắc mặt hồng nhuận của Trinh nương, cũng yên
lòng. Trinh nương tuy rằng không phải nữ nhi thân sinh của hắn, nhưng
nhìn nàng từ bé tới lớn, nên nếu thấy Trinh nương bị uỷ khuất, trong
lòng hắn cũng sẽ không thấy thoải mái.
Trinh nương thấy Lưu đại Trụ liền vui vẻ
chào, “Lưu thúc.” Thẩm Nghị cũng hành lễ gọi Lưu thúc, khiến cho Lưu Đại Trụ đỏ hết cả mặt, liên tục xua tay, “Cô gia đừng làm thế. Ngài là tú
tài lão gia, mau mau, lão gia đã đợi ở trước cửa rồi.”
Biết Trinh nương hôm nay sẽ về lại mặt,
Lưu thị cũng cực kỳ cao hứng. Thân thể ốm yếu dường như cũng thấy tốt
lên rất nhiều. Sáng sớm đã phân phó Lưu ma ma chải đầu giúp nàng. Trong
mắt Lưu ma ma cũng tràn đầy ý cười, từ cuộc nói chuyện của hai người đều lộ ra một loại không khí vui mừng.
Hoa Đào cũng cao hứng. Từ nhỏ nàng cùng
Trinh nương lớn lên. Ở trong lòng Hoa Đào, Trinh nương chính là thân
muội muội của