Tú Tài Nương Tử

Tú Tài Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324704

Bình chọn: 8.5.00/10/470 lượt.



tự chăm sóc cha mẹ, chăm sóc muội muội chứ?”

Trân muội được Cẩm nhi cầm tay cũng đứng

bên cạnh gật đầu, nhẹ nhàng lôi kéo tay Minh nhi, “Đại ca, huynh cũng

không thể đi thì không được a?”

Minh nhi mỗi tay một đứa, dùng sức xoa

xoa đầu hai hài tử này, cười nói, “Đại ca đi bảo vệ quốc gia, đây cũng

là đại sự mà, Cẩm nhi, đệ cần chăm sóc tốt cho cha mẹ cùng muội muội,

biết chưa?”

Cẩm nhi không cam tâm tình nguyện nói, “Biết rồi.”

Minh nhi hôn lên khuôn mặt mềm mềm của

muội muội, lại nhéo nhéo mặt Cẩm nhi, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, “Cha, nương, tam bá phụ, tam bá mẫu, tỷ tỷ tỷ phu, đệ đệ muội muội, con đi

đây.”

Minh nhi khấu đầu vài cái với Thẩm Nghị

Trinh nương, sau đó dứt khoát xoay người, đối với binh lính chờ bên

ngoài sơn môn, “Đi thôi!” Xuất môn xoay người lên ngựa, lại quay đầu

nhìn tiểu viện kia, Minh nhi hít sâu một hơi, quay đầu lại, giơ roi đánh ngựa, “Giá!”

“Minh nhi… Con phải viết thư thường xuyên a…” Trinh nương khóc chạy theo, Thẩm Nghị vội vàng đuổi theo.

Trân muội oa một tiếng khóc lên, Cẩm nhi cũng khóc, hai tiểu tử nắm tay, vừa chạy vừa kêu, “Ca ca, đại ca, ngươi đừng đi….”

Thẩm Gia Đạc bước lên trước vài bước ngăn hai hài tử lại.

Nước mắt Minh nhi nơi khóe mắt theo gió

bay về phương xa, phía sau vang lên những tiếng khóc nức nở, ngày sau dù hắn ở nơi nào, hắn cũng vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm nay.

Thẳng đến khi thân ảnh Minh nhi đi thật

xa, Thẩm Nghị mới mang theo Trinh nương, dẫn bọn nhỏ về nhà. Về trong

nhà, Phùng tiên sinh hỏi Thẩm Nghị, “Đứa nhỏ đi rồi?”

Thần sắc Thẩm Nghị ảm đạm gật gật đầu.

Thương Thuật bưng đồ ăn lên, Trinh nương

không chút khẩu vị, bước thẳng vào phòng ngủ. Thẩm Nghị thở dài, đón

tiếp Phùng tiên sinh chùng phu thê Thẩm Huy, phu thê Uông Thừa Trạch còn có ba đứa nhỏ ngồi xuống ăn cơm.

“Chúng ta ăn trước đi, tâm trạng nàng không tốt, tối phần nàng chút thì được rồi.”

Thẩm Nghị nhìn Thương Thuật tới tới lui

lui chuẩn bị thức ăn, xin lỗi nói, “Còn bắt ngươi phải tới hỗ trợ, chậm

trễ việc làm ăn của ngươi.”

Thương Thuật không việc gì xua tay, “Tứ

gia đừng nói như vậy, tiểu điếm nghỉ một ngày cũng không sao, các ngươi

ăn cơm trước, ăn cơm trước đi.”

Phùng tiên sinh cũng nói theo, “Chỉ chậm

trễ một ngày thôi, không phải chuyện lớn gì cả, Thương Thuật a, ngươi

cũng ngồi xuống ăn chút đi.”

Thương Thuận cười ngốc ngốc, “Không được

đâu lão gia, tiểu nhân lại làm thêm hai món nữa, Tam Nha giờ đang ở cữ,

đại Ny nhi còn nhỏ không thể chăm óc được, ta phải quay về xem sao.”

“Không sao, cứ vậy đi. Chúng ta ăn chút

rồi cũng về thôi.” Mọi người đều khuyên, để Thương Thuật về trước chăm

sóc Tam Nha đang ở cữ. Thương Thuật nghĩ nghĩ, đồng ý với mọi người,

mình thì về trước.

Thương Thuật cùng Tam Nha sau khi thành

thân, Phùng tiên sinh quả nhiên giống như ngày trước đã nói, xuất chút

tiền để Thương Thuật mở tiệm, Thương Thuật không muốn bọn họ tách nhau

quá xa, cũng nghĩ ở gần thì có thể chăm sóc Phùng tiên sinh, liền mở một cửa hàng nhỏ dưới chân núi, chuyên cung cấp cho những người lui tới học tập, hoặc cha mẹ tới thăm đứa nhỏ, tiên sinh trong thư viện nếu đặt bàn tiệc, cũng sẽ đặt trong quán của hắn.

Tay nghề Thương Thuật rất tốt, lại chịu

khó, Tam Nha cũng chịu được khổ, phu thê hai người lại phúc hậu thành

thật, sinh ý chỉ góp phần vun đắp thêm.

Trinh nương cũng đem khế ước bán thân trả lại cho Tam Nha, mua đồ hồi môn cho nàng, trả lại cho nàng một chút

tiền riêng, Trinh nương không muốn để Tam Nha ở mãi bên người mình, Hạ

Đình sớm chuyển khỏi viện của các tiên sinh độc thân, mang theo phu nhân ở trong một tiểu viện độc lập, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy, cúi đầu

gặp, nàng sợ xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ này, Trinh nương biết, Tam Nha

hiểu được, những người khác lại không hiểu. Chỉ khen Trinh nương có lòng lương thiện, nhất là Thương Thuật, tràn ngập cảm kích. Hai phu thê sau

khi thành thân sinh nữ nhi đại Ny nhi, hai năm sau lại sinh nhị Ny nhi,

hiện tam Tam Nha vừa sinh nhi tử đầu tiên, còn đang ở cữ đâu.

Bữa cơm này mọi người ăn cũng không ngon, cơm nước xong Hoa Đào cùng Thẩm Gia Ngọc giúp thu dọn bát đũa, Hoa Đào

còn phần lại cơm cùng thức ăn nóng trong nồi, Thẩm Gia Ngọc dặn Cẩm nhi, “Đồ ăn này còn nóng, đến tối đệ cho nương đệ ăn, nương đệ cả ngày hôm

nay chưa ăn gì, cứ như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Cẩm nhi gật gật đầu.

Tiễn bước mọi người trong phòng, Thẩm

Nghị bước vào trong buồng, trên giường lộ ra một người, còn nghe thấy âm thanh nức nở thật khẽ. Thẩm Nghị thở dài, đi đến ngồi xuống bên giường, từ từ kéo chăn ra.

“Đừng khóc nữa, dậy ăn cơm thôi. Đừng để bọn nhỏ chê cười.”

Trinh nương quay mặt đi, không để ý tới hắn.

Thẩm Nghị ôm Trinh nương vào lòng, an ủi

nói, “Hiện tại lại không có chiến sự, Minh nhi vào quân doanh cũng chỉ

là đi thao luyện thôi, cường thân kiện thể, không gì không tốt. Mộ Dung

tướng quân thật chiếu cố nó, đã đồng ý để Minh nhi bên cạnh hắn, Hoàng

Thượng cũng nói, vài năm nữa sẽ phong quan cho đứa nhỏ, lưu lại kinh làm võ tướng.”

Không biết là câu nói nào đ


Old school Swatch Watches