
tử.
Đông oa đã thành thân với Phúc Sinh sau
khi Tam Nha đính hôn cùng Thương Thuật không bao lâu, sau khi thành thân vẫn hầu hạ bên người Thẩm Huy cùng Hoa Đào.
Mấy tháng sau, Trinh nương sinh nữ nhi,
Thẩm Nghị gọi là Thẩm Gia Trân. Ám chỉ nữ nhi đoan trang xinh đẹp như
Trinh nương, Thẩm Nghị cùng Trinh nương rốt cuộc cũng được thỏa nguyện,
có một nữ nhi tri kỉ.
Không lâu sau, Thẩm An cũng truyền tin đến, Hâm nhi thành thân, cưới cô nương Đường gia, một thương gia Chu Châu.
Mười năm sau ~~~~~~~~~~~~~~
Chớp mắt, Thẩm Gia Minh đã mười bảy tuổi, trưởng thành một đại tiểu tư. Hắn cứ kiểm tra mãi áo giáp trên người
mình, lại đùa nghịch thanh kiếm trên lưng, đem cây cung Mộ Dung tướng
quân cho hắn lúc đó đeo sau lưng, ngẩng đầu nhìn cha mẹ đang đứng gạt lệ ở cửa.
“Cha… nương ….” Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, nương đã khóc mấy ngày, điều này vẫn luôn khiến cha đau
lòng, nơi thái dương của cha, cũng thấp thoáng những sợi tóc bạc.
Thẩm Nghị gật đầu, đến gần hắn sửa sang
lại khôi giáp nặng nề trên người hắn một chút, “Đừng gây thêm phiền toái cho Mộ Dung tướng quân, quân doanh không giống như nhà mình, đừng cậy
mạnh so dũng khí, cũng đừng đánh nhau với người ta, đừng làm bản thân bị thương, biết chưa?”
Minh nhi gật gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, kiên định rõ ràng đáp một tiếng, “Vâng!”
Thẩm Nghị thở dài, Minh nhi từ khi đủ
mười sáu tuổi, có thể bắt đầu dùng cung kia liền một lòng muốn vào quân
doanh, thậm chí đã trộm đi vài lần rồi, người tuy rằng bị bắt trở lại,
nhưng tâm đã sớm bay đi. Thẩm Nghị khuyên cũng không khuyên được, thật
vất vả dùng mọi biện pháp giữ hắn lại thêm một năm, năm nay thì dù làm
thế nào cũng không ngăn được.
Nhi tử toàn tâm toàn ý muốn tòng quân,
hắn còn có thể nói gì, đành đồng ý để nó đi thôi. Vì chuyện này, Trinh
nương dỗi hắn, mấy ngày rồi không để ý đến hắn, Thẩm Nghị cười khổ,
nhiều năm phu thê, Trinh nương đúng là lần đầu tiên đối xử với hắn như
vậy.
Trinh nương xoa xoa tóc Minh nhi, nhi tử
lớn rồi muốn rời nhà, còn muốn tòng quân nữa, không phải khiến người làm nương như nàng đau lòng sót dạ hay sao? Cũng may Mộ Dung tướng quân đã
đưa tin, Minh nhi vừa đi, sẽ ở bên người tướng quân, cho dù sau này có
thật sự ra trận giết địch, cũng có thể an toàn hơn chút.
Trinh nương giúp nhi tử sửa sang lại vạt
áo, rơi lệ dặn, “Phải chú ý an toàn, viết thư cho nương nhiều chút,
nương muốn biết được mọi chuyện con đang làm thôi, được không con, có
nghe chưa?”
Mũi Minh nhi cay cay, dùng sức gật đầu,
sự hưng phấn vài ngày trước đó biến mất, giờ phút này trong lòng hắn đều tràn ngập cảm giác không muốn rời nhà.
Thẩm Huy cũng đến tiễn Minh nhi, hắn tràn đầy vui mừng nhìn Minh nhi, “Nam nhi chí tại bốn phương, kiến công lập
nghiệp, bảo vệ quốc gia mới là bản sắc nam nhi! Cố gắng!”
Minh nhi khụt khịt, nuốt xuống cảm giác chua chua kia, cười đáp ứng, “Đã biết, tam ba phụ.”
Hoa Đào từ lâu đã khóc không kiềm chế
được, tiến lên làm như đánh hắn một chút, “Viết thư nhiều cho cha mẹ
cháu vào, đứa nhỏ này a, nói không cho đi thì lại càng muốn đi, về sau
tam bá mẫu không lo lắng cho cháu nữa.”
Minh nhi áy náy cúi đầu, thấp giọng nói,
“Tam bá mẫu, cháu đi rồi, nương cháu gần đây cứ khóc mãi, bá mẫu lúc
rảnh rỗi đến chơi với nương cháu, tâm trạng nương không tốt lắm.”
Hoa Đào tiến lên kéo tay hắn, “Ta biết, cháu cũng bảo trọng sức khỏe a.”
Minh nhi cười gật đầu.
Uông Thừa Trạch tiến lên cho hắn một
quyền, đánh lên vai Minh nhi, “Hai ta từ nhỏ đã đánh nhau, ngày bé ta
đánh không lại đệ, nay đệ đi quân doanh, cũng không được để cho người ta đánh ngã đó.”
Năm nay Uông Thừa Trạch vừa cưới đại nữ
nhi Thẩm Gia Ngọc nhà Thẩm Huy Hoa Đào, hai năm trước thi được thành
tích tốt, hiện tại làm ghi chép tại Hàn Lâm viện.
Mắt Thẩm Gia Ngọc cũng hồng hồng, nói với Minh nhi, “Minh đệ, đệ phải tốt đó.”
Minh nhi đặt tay Uông Thừa Trạch lên Thẩm Gia Ngọc, “Khi hai người thành thân đệ đã nói qua rồi, tuy rằng huynh
giờ là tỷ phu ta, nhưng nếu huynh đối xử không tốt với tỷ ta, ta sẽ vẫn
đánh huynh răng rơi đầy đất. Mau qua dỗ tỷ tỷ ta đi, mới thành thân một
hai tháng đã khóc, xem người ta không cười chết hai người đi.”
Nhi tử của Thẩm Huy Hoa Đào Thẩm Gia Đạc
chỉ kém nửa tuổi so với Minh nhi, vỗ bả vai minh nhi nói, “Ca, huynh yên tâm đi, nếu tỷ phu dám bắt nạt tỷ tỷ, đệ giúp huynh đánh huynh ấy.”
Minh nhi cười ha ha, “Được, đệ cũng cố gắng học tập, chiếu cố tốt cho cha nương đệ.”
Thẩm Gia Đạc gật gật đầu, “Vâng.”
Minh nhi đi đến trước mặt Cẩm nhi năm nay đã mười hai tuổi, xoa xoa đầu nó, hoàn toàn làm rối tung tóc hắn, chọc
cho Cẩm nhi đang khóc bất mãn trừng hắn một cái, Minh nhi ngồi xuống, ôn hòa nói nói với Cẩm nhi, “Cẩm nhi, ta biết đệ luôn rất thông minh,
nhưng không cần lo lắng. Đại ca phải đi, đệ về sau chính là nam tử hán
dũng cảm nhất gia đình này, đệ phải chăm sóc tốt cho cha mẹ, còn phải
chăm sóc tốt cho muội muội nữa, biết chưa?”
Cẩm nhi mất hứng đá hòn đá nhỏ bên chân,
ngữ khí có chút trách cứ nói, “Huynh mới là đại ca, huynh vì sao không