
u gì, tuy là đang ở trong phòng ngủ, nhưng đối với
nhân loại mà nói thì đây là một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, hắn nhất
định cảm thấy rất khẩn trương, lo lắng, bất quá không phải như vậy càng
có cảm giác hưng phấn sao?
Gã biết nam nhân đã bắt đầu kích
thích. Thân thể cường tráng phủ đầy mồ hôi, tựa như được bao phủ bằng
một lớp tơ tằm thượng hạng. Rất muốn được vuốt ve lên đó, không, nếu cắn một cái mùi vị chắc chắn rất tuyệt vời. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh
nam nhân vì mình mà lộ ra thần sắc khó chịu như vậy gã liền bị kích
thích đến không chịu được.
Bàn tay không tự chủ di chuyển đến giữa hai chân, khó chịu đến như vậy mà nơi này vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Không, Y Ân, đừng đựng vào, ngô.” Hứa Tuấn Thiên bật ra một tiếng rên rĩ, thân thể bị lớp chăn che phủ càng vặn vẹo lợi hại hơn. Không biết Y Ân đang
làm gì bên dưới lớp chăn.
“A a.” Hứa Tuấn Thiên ngửa cổ lên, đôi môi hé mở, nước miếng trong suốt thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Đôi tai Tịch Cách rất nhạy bén, gã nghe thấy âm thanh chất lỏng bị khuấy nhiễu.
“Muốn ta mãnh liệt hơn nữa sao?” Âm thanh Y Ân từ dưới lớp chăn truyền ra, mơ mơ hồ hồ. “Không nói được sao, ân?”
Nói đến từ cuối cùng, âm tiết có chút nâng cao, theo đó là hơi thở dồn dập
của nam nhân, toàn bộ phòng ngủ bị bao bọc trong bầu không khí dâm mỹ
không thể tả.
Tịch Cách đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, cắn
răng: “Y Ân.” Gã rất muốn xoay người rời khỏi, nhưng ánh mắt không thể
tự chủ cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hô hấp Hứa Tuấn Thiên ngày càng dồn dập, cuối cùng run rẩy một trận, cả người giống như dây cung
bị chặt đứt, nằm trên giường không ngừng thở dốc.
“Thoải mái không?” Ngón tay Y Ân đưa tới bên miệng hắn, khẽ vuốt ve làn môi ướt át sau đó đột nhiên tiến vào bên trong.
“Ngô.” Tầm mắt Hứa Tuấn Thiên vẫn còn trống rỗng, vô thức mút lấy ngón tay Y Ân.
Nhìn thấy nam nhân luôn hung hăn lại có bộ dáng nhu thuận như vậy, ánh mắt Y Ân trở nên tối sầm. Y cười cười, đem chăn kéo lên cao che khuất cả hai. Y cúi xuống ngậm lấy hành thân đã mềm mại trở lại của nam nhân.
“A a.” Hứa Tuấn Thiên kêu lên một tiếng sợ hãi, đóa hoa ẩm ướt mềm mại căn bản không thể ngăn chặn ngón tay của Y Ân.
Y Ân ngậm lấy hắn, liếm mút. Người lạnh lùng cao ngạo như y lại làm loại chuyện đáng thẹn này.
Ý nghĩ cứ ong ong trong đầu, ngón tay cũng bấu chặt lấy sàn đan. Khó có
thể chấp nhận hành vi này, lại còn đang có người nhìn, nhưng mà…. cắn
răng, nuốt tiếng rên rĩ sắp tràn ra. Hai chân mở càng rộng hơn, vẫn chưa đủ, khó chịu quá.
Nóng!
Đá văng góc chăn, lộ ra một tiểu thối.
Y Ân cúi đầu cười khẽ một tiếng, bàn tay cũng bắt đầu sờ soạng đi lên. Động tác y rất chậm, từ ngón chân mơn trớn tới bàn chân.
Hứa Tuấn Thiên run rẩy, hình như Y Ân vừa làm gì đó, hắn cấp bách kêu lên một tiếng, hàng lông mi cũng bị nước mắt thấm ướt.
Y Ân nâng đầu gối Hứa Tuấn Thiên lên, Tịch Cách ngừng thở, ánh mắt gắt gao nhìn vào mảnh chăn lộ ra.
Bàn tay thuận theo bắp đùi hở bên ngoài chăn.
Nhìn không thấy.
Nhưng chính vì nhìn không thấy lại khiến cho người khác phải tưởng tượng.
Hứa Tuấn Thiên rất muốn chửi thề, chết tiệt, còn nói là diễn trò, rõ ràng y muốn làm loại chuyện này. Ô! Bàn tay mò vào trong chăn nắm lấy đầu tóc
dài của Y Ân: “Đừng…. đau.”
Y Ân nhả ngọc hành căn cứng ra, liếm ngón tay ướt sủng vừa rút ra từ hoa huyệt.
Hứa Tuấn Thiên rụt lui, có chút sợ hãi, hắn biết kế tiếp Y Ân muốn làm gì.
“Muốn trốn sao?” Hai ngón tay tách cánh hoa ra, phần đỉnh cực nóng bắt đầu tiến vào.
“….. tắt đèn….” Hứa Tuấn Thiên khó chịu nhắm hai mắt lại, chủ động bò lên thắt lưng Y Ân, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Y Ân giữ chặt thắt lưng Hứa Tuấn Thiên, dùng nam vật cực nóng tách ra hai phiến hoa nhu nhược, từng tấc từng tấc cắm vào thân thể hắn.
Cơ
thể Hứa Tuấn Thiên siết chặt, cơ thể nhấp nhô lên xuống. Hắn cắn răng,
tựa hồ đang thầm mắng gì đó. Động tác Y Ân rất chậm, mỗi hành động đều
giống như đang tra tấn hắn.
Nóng, hơi thở giống như sắp phun ra lửa.
Trướng, hoa kính run rẩy phát ra rên rĩ.
“A a, không.” Hoàn toàn không đoán được Y Ân bất ngờ bế đứng hắn lên. Lo
sợ sẽ bị nhìn thấy, tấm chăn mềm mại từ bả vai tuột xuống xếp lớp ở trên lưng.
Đúng lúc này, đèn vụt tắt.
Tịch Cách nhìn màn hình tối đen, gã khẳng định vừa rồi Y Ân có liếc nhìn qua chỗ này.
Y quả nhiên biết.
Y cố tình thể hiện.
Ở giây cuối cùng lại đánh vỡ cơ quan theo dõi.
Hình ảnh mất đi, nhưng âm thanh vẫn còn tiếp tục truyền lại.
Khó chịu thở dốc.
Tình dục khiêu khích.
Giãy dụa trong bóng tối.
Tịch Cách hoàn toàn mất đi phong độ, dùng sức đóng sầm cửa phòng.
Sau một hồi lâu, Hứa Tuấn Thiên bị gặm hết xương cũng không còn, cuối cùng
gom góp chút khí lực còn sót lại đem thiếu niên vẫn đang không ngừng vận động trên người mình đá xuống giường.
Hoa huyệt đột ngột trống
rỗng làm hắn mơ hồ phát ra tiếng rên rĩ. Gian nan kéo chăn qua, hung
hăng trừng mắt nhìn thiếu niên trên mặt đất.
Y Ân cả thân mình
xích lõa, ngang nhiên đứng dậy. Ngược lại Hứa Tuấn Thiên lại có chút
ngượng ngùng, vết thương trên lư