
n, có ai nghĩ xem trong lòng tôi
buồn bã thế nào không?
Từ lúc biết tin Đinh Việt đã mất, nơi đó trong lòng tôi đã trở thành
cấm địa. Tôi có thể sống vui vẻ bên Hạ Trường Ninh, nhưng chỉ cần nhớ
tới Đinh Việt là trái tim tôi lại vô cùng khó chịu.
Hai tay Hạ Trường Ninh ôm tôi chặt hơn, anh ấy hạ giọng hỏi tôi:
“Phúc Sinh, em là vợ anh rồi. Em có biết em làm thế này anh buồn thế nào không? Vì anh đã lừa dối em hay vì Đinh Việt? Trong lòng em vẫn có anh
ta, phải không? Em vẫn thích anh ta? Em có bao giờ nghĩ tại sao anh
không dám chắc chắn không? Tại sao ngay cả chiêu tình cũ mặn nồng với
Dật Trần anh cũng phải xài? Duy nhất với em, anh mất đi khả năng phán
đoán. Em cứ nghĩ cho kỹ đi!”.
Bỗng chốc gương mặt tuấn tú, nụ cười dịu dàng và những ngày vui vẻ
bên Đinh Việt lại dồn về trong tôi. Nỗi đau mất Đinh Việt, nỗi đau từ
lời nói dối về cái chết mà anh ấy dùng cứ đâm vào tim tôi. Tôi không thể nào nói dối rằng tôi không có một chút tình cảm nào với Đinh Việt. Bao
năm nay anh ấy chính là tình cảm tốt đẹp nhất còn tồn tại trong tôi,
nhưng bây giờ, lời nói dối bị bóc trần, tôi vẫn còn kinh ngạc mà không
kịp suy nghĩ tới tâm tư của Đinh Việt. Tôi chỉ cảm thấy tức giận, ngạc
nhiên, và đau lòng.
“Chuyện này quá đột ngột với em, cứ ngủ ngon một giấc đi rồi mai nói
tiếp”. Hạ Trường Ninh đã đưa quyết định, anh ấy không muốn nghe tôi nói
thích Đinh Việt hay anh ấy cũng mệt mỏi rồi?
Tôi mở trừng mắt, buồn ngủ thì nhắm mắt vào, sau đó lại mở mắt, rồi
lại ngủ. Hạ Trường Ninh vẫn ôm chặt tôi, tôi quay lưng lại phía anh ấy
nên không biết anh ấy đã ngủ hay chưa.
Có lẽ sau này chúng tôi sẽ đi hết cuộc đời này mà không cãi nhau một
trận nào nữa, cũng có thể chúng tôi sẽ giống như những cặp vợ chồng
khác, khó khăn đi đến tận cùng. Chuyện của tương lai thì để tương lai
nói tiếp. Chí ít bây giờ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
0o0
Tôi bị đánh thức bởi ánh mặt trời chói lọi, lúc mở mắt ra đã thấy Hạ
Trường Ninh ngồi ở đầu giường đọc tạp chí. Chắc anh ấy đã tắm rửa rồi,
râu cằm đã cạo sạch sẽ. Căn phòng cũng đã dọn dẹp sạch tinh tươm, những
chậu cây nhỏ trên bậu cửa sổ đã không còn nữa, bây giờ nhớ lại vẫn thấy
trong lòng nhói đau.
Hồi đó khi đi chợ hoa mua chúng về, chúng tôi đã xếp kín ghế sau của ô tô. Suốt dọc đường đi tôi cứ nhấp nhổm nhìn về phía sau, bảo anh ấy lái xe thật chậm, sợ làm chúng rơi vỡ, kết quả lại bị tôi ném vỡ hết như
ném mấy hòn đá.
Thấy tôi tỉnh rồi, anh ấy đặt tờ tạp chí xuống rồi mỉm cười: “Dậy rồi à? Mắt sưng lắm, để anh lấy túi đá chườm cho em”.
Anh ấy đứng dậy lấy túi đá trong ngăn đá ra. Tôi lắc đầu: “Tôi đi vệ sinh”.
Chân không nhúc nhích được, giờ tôi mới nhớ chân mình đã bị thương.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, rồi cúi xuống cởi dây. Hạ Trường Ninh ngăn tôi lại rồi ôm tôi: “Ngốc! Bao nhiêu mảnh thủy tinh trên mặt đất như
thế mà không nhìn thấy à?”.
Tôi không nói gì cả. Trách ai chứ?
Đi vệ sinh xong tôi cúi đầu tháo băng, lòng bàn chân bị rách một miếng to, tôi bước thấp bước cao đi ra ngoài.
“Bảo em đừng nhúc nhích cơ mà!”. Anh ấy đỡ tôi rồi bế tôi lên giường, sau đó lấy thuốc bột Vân Nam cẩn thận rắc lên vết thương rồi băng bó
lại cho tôi.
“Chân tay tôi tê hết cả rồi, anh dám trói tôi suốt một đêm”. Cái miệng tôi lại bắt đầu than thở những lời oan ức.
Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn tôi, bàn tay anh ấy nhẹ nhàng xoa bóp chân cho tôi rồi nói: “Thế này đỡ hơn chưa?”.
“Ừ”.
Những ngón tay anh ấy xoa bóp chầm chậm, còn chuyên nghiệp hơn mấy
nhân viên trong tiệm massage, từ gót chân cho tới đầu gối đều được xoa
nhẹ nhàng. Tôi nằm xuống để anh ấy phục vụ. Nhìn anh ấy cúi đầu chăm chỉ xoa bóp chân cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ, sao tôi chẳng có tâm trạng
nào mà cãi nhau với anh ấy thế này?
“Tôi muốn gặp Đinh Việt”.
Anh ấy dừng tay lại, đưa mắt nhìn tôi: “Vần còn nhớ Đinh Việt à?”.
“Đương nhiên, tôi muốn biết xem anh ấy yêu tôi hay yêu Ngũ Nguyệt Vy chứ! Á, đau!”. Tôi với tờ tạp chí đập cho anh ấy một cái.
Sắc mặt Hạ Trường Ninh sầm lại, không nói gì, mãi sau anh mới lên
tiếng: “Được”. “Tôi muốn gặp anh ấy một mình, anh ấy tới thì anh ra
ngoài”.
“Cái gì? Không được?”.
Tôi nhìn anh ấy không nói gì. Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế,
không ai chịu nhường ai. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh rồi phì cười, cầm cuốn
tạp chí tiếp tục đọc.
Anh ấy xoa bóp chân cho tôi xong và nói: “Để anh lấy bữa sáng cho em”.
“Không cần”. Tôi đặt tạp chí xuống rồi quay sang một bên ngủ.
“Ăn cơm xong rồi ngủ”.
“Không ăn”.
Một lúc sau tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh nói: “Em đừng nói với anh là cơm trưa em cũng không ăn đấy”.
Anh ấy đã nói thế thì tôi phải cho anh ấy biết tay, tôi cười nhạt: “Nói đúng đấy, cơm trưa tôi cũng không ăn”.
“Muốn tuyệt thực?”.
“Ừ”.
Cả người tôi bị anh ấy lật ngửa lại, tôi nhìn thấy gương mặt anh vô
cùng căng thẳng, ánh mắt hiện lên vẻ bị tổn thương. Tôi nhìn anh ấy
không hề sợ hãi. Không phải tôi tính khí trẻ con, nhưng giết người phóng hỏa rồi nói câu “xin lỗi” là xong sao? Anh ấy không chắc chắn tình cảm
của tôi, dùng Dật Trần để chọc tức tôi, còn g