
iọng, méo cả miệng nhưng vẫn không buông tay, cố chịu đau bước nhanh
tới bàn ăn rồi mới buông đĩa xuông.
"Anh... anh về rồi... cơm vừa nấu xong! Có thể ăn
được rồi", Ngụy Nhất nhìn Tô Thích, cảm giác rất vui mừng nhưng lại thêm
chút dè dặt.
"Mấy ngày vừa qua em đã đi đâu?", Tô Thích
nghĩ tới Ngụy Trích Tiên, nghĩ tới lời hứa của mình với cô ấy, cô gắng kiềm chế
khát vọng được ôm cô bé này vào lòng, tâm hồn anh rắn rỏi hơn, nói với một
khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Em không đi đâu cả.", Ngụy Nhất lí nhí, cúi
đầu xuống, khẽ liếc trộm về phía anh.
"Tất cả mọi người trong nhà đều tìm em! Em biết
không? Em thấy rất hứng thú khi khiến mọi người náo loạn hết lên sao? Em đã
trưởng thành rồi, hành xử không thể tùy tiện như vậy được!"
"Anh...", Ngụy Nhất nhìn Tô Thích trong bộ
dạng thật đáng thương, lúng túng chùi chùi vết dầu mỡ trên mu bàn tay vào tạp
dề một cách vô thức.
"Lẽ nào em không biết rằng mọi người sẽ đi tìm em
và rất lo lắng khi không tìm thấy?", Tô Thích cao giọng hỏi.
"Sẽ chẳng có ai tìm em. Nếu anh không tìm... sẽ
chẳng có ai tìm đâu...", Ngụy Nhất cúi gằm mặt xuống, một giọt nước mắt
theo đó rớt theo, nhỏ xuống sàn gỗ.
Tô Thích thấy đau lòng, ngữ khí cũng dịu đi vài phần
nhưng vẫn rất nghiêm nghị: "Nói bậy! Mọi người đều rất quan tâm tới em! Em
lại tự cho mình là đúng, trốn ở bên ngoài vài ngày với mong muốn gì hả?".
"Em không ở ngoài, em luôn ở trong nhà mà",
Ngụy Nhất khe khẽ nói.
Tô Thích không nói được câu gì nữa.
Cô ây nói mình chỉ ở nhà, chính là nhà mà anh đã mua
cho, ngôi nhà đã từng là của chung hai người... Quả nhiên cô ây đang ở nhà,
đang đợi anh, giống như thường ngày, làm bài tập, nấu cơm, đợi anh về ăn cơm,
nếu anh không về nhất định sẽ gọi điện báo trước, nếu anh không gọi điện, cô
ấy sẽ cứ ngồi chờ. Không biết cô ấy sẽ ngồi đợi đến mấy giờ đêm nữa. Người
không về nhà chính là anh.
Nhưng cô không hiểu rằng, tuy căn hộ ở chung cư Xuân
Thành vẫn còn nhưng nhà thì không tồn tại nữa. Cũng có thể cô đã hiểu, chỉ là
không muốn tính lại, vẫn muốn vờ như không biết.
"Em biết anh sẽ đến?", Tô Thích lạc giọng
hỏi.
Ngụy Nhất lắc đầu, dùng tay lau nước mắt, bỗng nhiên
thần thái tươi tỉnh hẳn lên: "Anh, mau rửa tay rồi ăn cơm đi! Em hầm món
canh xương với củ cải, món mà anh thích nhất đây!".
"Vậy... ngày nào em cũng nấu cơm?" Ngày nào
cũng nấu những món ăn như thường ngày hai người vẫn ăn rồi đợi anh về?
Tô Thích không dám tưởng tượng, một cô gái mới mười
tám tuổi đầu lại có thể ngây ngô sống trong chờ đợi suốt nửa tháng đợi với
cảnh vật còn đây mà người thì ở nơi nào như thế.
Ngụy Nhất dường như không nghe thấy, khuôn mặt rạng rỡ
chạy tới chạy lui vào bếp, múc canh bê ra ngoài, không đợi Tô Thích có cơ hội
mở miệng, lại vội vàng chui vào bếp, miệng liên tục nói: "Đợi một lát, em
thái ít hành hoa rắc lên trên bát canh là có thể ăn được rổi..".
Bóng dáng nhỏ bé bận rộn của cô thật giống thường
ngày. Không, còn bận hơn thường ngày, bận đến nỗi không còn thời gian để ý tới
Tô Thích, bận đến nỗi không nhìn thấy ánh mắt đầy thương xót và không kịp nghe
những lời hỏi han của anh. Trong lòng cô hiểu rất rõ nhưng lại cố ra vẻ chưa hề
xảy ra chuyện gì, chỉ sợ làm kinh động giấc mơ này. Hình như cô nhất định cho
rằng, chỉ cần không muốn thì mãi mãi sẽ không tỉnh giấc.
Hai người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, vẫn hương vị
quen thuộc, người cũng quen thuộc nhưng Tô Thích lại không dám ngẩng đầu, khống
dám đối diện vói đôi mắt trong sáng kia.
"Anh, cơm có ngon không?"
"Ngon. Cơm cô bé nấu đều rất ngon", Tô
Thích thành thật trả lời.
"Ha ha", Ngụy Nhất cười một cách ngây ngô,
khuôn mặt hạnh phúc, "Anh, dạo này anh không về nhà...”
Tô Thích sững người, Ngụy Nhất lập tức cười nói:
"Nhiều việc quá phải không? Các vụ kiện tụng cứ liên miên không dứt
sao?".
Tô Thích đau lòng, càng ngày càng cảm thấy không thể
đối diện với cô. Chính anh cũng từng muốn kéo dài sự hòa hợp của ngôi nhà này
biết bao...
Tô Thích chuyến sang chủ đề khác, cố ý nói thật nhanh
"Em cần phải đến lớp, ở nhà tự học không tốt bằng nghe thầy cô giảng
đâu"
Ngụy Nhất trầm ngâm hổi lâu, hỏi lại: "Anh, mai
anh có về ăn cơm không?".
"Cô bé! Không được bỏ học!"
"Anh, mai làm món mới nhé, em mới học được
đấy!"
"Cô bé!"
Hai người ai nói chuyện của người nấy, tiếng gọi
không lạnh lùng không nồng nhiệt cuối cùng của Tô Thích vừa thốt lên, khóe
mắt của Ngụy Nhất đã đỏ hoe. Tô Thích thở dài một tiếng, đành trả lời câu hỏi
của cô: "Mai anh không về, sau này sẽ rất bận... anh có thể sẽ rất ít về.
Em đừng đợi anh...", nói đến câu cuối cùng, lồng ngực anh bị nỗi buồn bực
lấp đầy.
"Thế còn cuối tuần?", Ngụy Nhất hỏi.
"Cũng rất bận”
“Còn buối tối, cả sáng sớm nữa?”
"Cô bé, anh rất mệt", Tô Thích nói.
Anh thật sự thấy mệt mỏi nhưng không phải là do công
việc. Công việc, dù có phiền phức đến mấy thì cũng cố lúc giải quyết được.
Còn với Ngụy Nhất bây giờ, lại chuyện trái tim gần trong gang tấc nhưng người
lại xa tận chân trời. Vậy nên anh rất mệt mỏi.
"Ờ! Vậy, mệt thì đừng đến nữ