
ệu trưởng Uông sao?".
Một người phụ nữ như vậy, chậm chạp, ngốc nghếch mà
không tinh ý, nhưng anh lại yêu thương. Anh không coi cô là thách thức, lòng
ngưỡng mộ cô xuất phát từ tận đáy lòng. Cơn nóng giận của anh dù lớn đên mấy
nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Ngụy Nhất thì tất cả đều hóa
thành một hồ nước mùa xuân.
Những lúc rỗi rãi, Trâu Tướng Quân thường dậy rất sớm,
đến trường học ngắm cô bé họ Ngụy chạy bộ trong sân vận động. Giờ đã là trung
tuần tháng Sáu, khung cảnh của vườn trường vào mỗi buổi sáng sớm tuyệt đẹp.
Ngụy Nhất chầm chậm chạy theo đường tròn bốn trăm mét. Đối với một người có tế
bào vận động bằng 0 như Ngụy Nhất, đây chính là một hành động xốc nổi mang tính
tự sát. Trâu Tướng Quân chạy đuổi theo, chạy song song bên cô, cất giọng cợt
hỏi: "Đồ ngốc, sao lại thở như kéo bê thế?".
"Có người nói... sức khỏe của em... yếu... bảo em
chạy vòng theo sân vận động của trường." Ngụy Nhất đã chạy được một lát
nên đã rịn mồ hôi. Ngụy Nhất càng lúc càng thở hổn hển, Trâu Tướng Quân nhớ ra
cô vừa phẫu thuật, không được vận động quá mạnh nên vội nghiêm khắc ngăn cô
lại. Anh nắm tay cô chậm rãi đi bộ một hồi rồi mới cho cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trâu Tướng Quân bỗng hỏi: "Ai bảo em chạy quanh
sân vận động trường?".
Ngụy Nhất nghĩ ngợi hồi lâu không nói, Trâu Tương Quân
tưởng cô không nghe rõ, hỏi lại một lần nữa, đối phương yêu ớt mở miệng:
"Là anh Tô".
"Hai người vẫn qua lại với nhau?", sắc mặt
Trâu Tướng Quân tôi sầm.
"Vâng, trước đây anh ấy nói, lâu lắm rồi",
Ngụy Nhất ngước lên trời.
Thảm thực vật trong vườn trường vô cùng rậm rạp, tươi
tốt, đây là nơi đẹp nhất của thành phố trong buổi sáng sớm. Không khí trong
lành, bầu trời xanh cao vời vợi, từng dải mây trắng bị mặt trời nhuộm đỏ.
"Lời nói từ rất lâu rồi mà em vẫn còn nhớ? vẫn
coi là thánh chỉ?", Trâu Tướng Quân thấy bực bội, giọng điệu cũng cao hẳn.
"Không liên quan gì tời anh", ngữ khí nhẹ
nhàng nhưng những lời nói ra lại cứng nhắc, lạnh lùng.
Đôi mắt đẹp của Trâu Tướng Quân chớp chớp mấy cái rồi
trợn lên nhìn cô, Ngụy Nhất không chịu lép vế; cũng nhìn lại anh, có điều không
phải trong bộ dạng uể oải như thường ngày.
Ngụy Nhất vừa chạy bộ xong, mái tóc mềm mại rủ xuống
hai bên ướt nhèm vì mồ hôi trước trán. Hai bên tóc mai cũng có những giọt mồ
hôi lấm tấm. Trâu Tướng Quân luôn thích bộ dạng ướt nhèm của phụ nữ, thêm vào
đó là khuôn mặt đỏ hồng cùng hơi thở gấp gáp của cô lúc này lại càng thêm phần
gợi cảm.
Trâu Tướng Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung đầy
sức sống với đôi môi đỏ hồng vì bất mãn mà cong lên quá độ đó, trong lòng thầm
nhủ: Chẳng phải em đang khêu gợi người ta hay sao!
Một giây ngay sau đó, Trâu Tương Quân không hề có bất
cứ dâu hiệu báo trước nào, anh kéo cô lại và hôn lên môi cô.
Ngụy Nhất bỗng nổi cáu, cố gắng đẩy anh ra. Cô đứng
dậy, lạnh lùng nói: "Em đi tắm đây. sắp phải lên lớp rồi, anh về đi".
"Đồ ngốc! Dám đi sao?", Trâu Tướng Quân đuổi
theo sau hét lên.
Ngụy Nhất dừng bước, quay người lại, khẩu khí nhẹ
nhàng nhưng kiên quyết: "Sau này đừng tới làm phiền em nữa, được
không?".
Khuôn mặt Trâu Tướng Quân tỏ vẻ ngượng ngùng không
biết phải trả lời như thế nào. Bóng dáng nhỏ bé của Ngụy Nhất đã khuất vào
trong tòa nhà ký tú
Hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên anh hết lòng
vì phụ nữ, vậy mà lại bị người ta coi đó là phiền hà. Trâu Tướng Quân cười đau
khổ, không nghĩ ra được cách nào để đối phó với cô gái trông có vẻ mềm yếu
nhưng lại vô cùng cương quyết, bướng bỉnh này.
Không chỉ cương quyết, bướng bỉnh mà điều đáng sợ nhất
là sự si tình.
Trâu Tướng Quân nhìn theo cặp mông nhỏ bé trong chiếc
quần thể thao đang lắc qua lắc lại mạnh mẽ theo bước đi vì tinh thần bị kích
động, hận nỗi không thể không để ý tới cảm nhận của cô, đè cô xuống để thi hành
án tử hình ngay tại chỗ!
Chia tay được một tháng. Tô Thích quả nhiên không tới
tìm Ngụy Nhất nữa. Có vẻ anh còn có ý tránh mặt cô, mấy lần Ngụy Nhất nghe nói
chị gái có nhà, cô đều lặng lẽ về nhưng chưa bao giờ gặp được Tô Thích. Những
ngày tháng được ở bên Tô Thích, nói dài cũng chẳng phải là dài. Lần đầu tiên
quen anh là vào ngày đông, phải mặc áo lông dày cộm, mở máy sưởi âm kêu rì
rì... Giờ đã là mùa hạ, mặc áo cộc, ngồi dưới hơi mát của điều hòa. Từ cuối mùa
đông tới giữa mùa hạ, tính ra cũng là nửa năm. Trong lòng Ngụy Nhất, thời gian
đó vừa như cả nửa đời người, lại dường như là một giấc mơ đẹp, đến khi tỉnh dậy
thì chẳng còn dấu vết gì.
Tô Thích nói, sức khỏe cô yếu, sau này ngày nào cũng
phải đi tập bóng rổ với anh.
TÔ Thích nói, thua rồi cũng không sao, lần sau sẽ lại
thắng
Tô Thích nói, lần sau bị lạc đường thì không được chạy
lung tung, cứ đứng yên tại chỗ, anh nhất định sẽ tìm thấy em.
Tô Thích nói, cô bé còn quá nhỏ.
Tô Thích nói, chủ căn hộ đó chính là em.
Tô Thích nói, bé bự, đừng sợ sấm sét, có anh đang ở
đây.
Tô Thích nói, tránh xa Trâu Tướng Quân một chút.
Tô Thích nói, tất cả mọi thứ của anh đều không phải
đặc biệt chuẩn bị cho em, ngoài vị trí còn trống bên