
a! Lái xe buổi tối mà
mệt như vậy sẽ không tốt, ban ngày bận rồi, buổi tối cũng không cần
đến...", lời nói của Ngụy Nhất chẳng còn trình tự gì nữa, mắt đã đẫm lệ,
cô cố gắng kiềm chế, "Đợi... đợi đến khi
nào rảnh rỗi thì về nhà... em sẽ đến trường học, em cũng sẽ vẫn ở đây...",
Ngụy Nhất nói, khóe mắt đã không giữ nổi những giọt nước mắt nữa rồi, sợ Tô
Thích nhìn thấy, cô vội cúi gằm mặt xuống, chọc chọc đôi đũa vào bát cơm
trắng, sau đó những giọt nước mắt thành hàng nuối đuôi nhau rơi vào bát.
Tô Thích nhìn Ngụy Nhất, cô ấy cũng giống với những cô
bé mười tám tuổi khác, buộc tóc đuôi gà, thích ăn đồ ngọt, nhút nhát, tính tình
đơn giản, mỗi khi lo sợ thì dè dặt, mũi và miệng đều làm vài động tác nho nhỏ.
Tất cả đều hết sức bình thường, như một hạt cát trong biển cả. Nhưng cô lại là
một cô gái duy nhất gửi gắm toàn bộ tâm hồn và con người cho anh. Lại nghĩ tới
Ngụy Trích Tiên, quân tử đã hứa, đâu dễ nuốt lời, anh bèn an ủi bản thân: Ngụy
Nhất còn nhỏ, đang trong độ tuổi thanh xuân, sau này sẽ gặp người đàn ông yêu
cô ấy hơn nữa.
Tô Thích không thể giả bộ mạnh mẽ hơn được, anh buông
đũa xuống, lạc giọng nói: "Anh ăn no rồi, cô bé, anh đi đây".
"Đi luôn sao?", Ngụy Nhất dường như đã định
thần lại, vội vàng đứng lên, "Anh còn chưa ăn mà".
"Không đói", Tô Thích quay người, không
muốn nhìn khuôn mặt khiến anh phải đau lòng thêm nữa, cứ thế đi thẳng ra phía
cửa.
"Anh... quần áo...", Ngụy Nhất vội đuổi
theo, giơ chiếc áo khoác anh vừa cởi ra lên trước mặt, hành động vẫn giống như
trước đây. Hồi đó, mỗi lần anh có việc phải ra ngoài, cả hai đều lưu luyến
không rời, nhưng vì công việc, không đi không được. Ngụy Nhất cũng cầm quần áo
cho anh, nhanh nhẹn như một chú thỏ, sau đó anh sẽ yêu chiều xoa xoa đầu cô,
nói buổi tối nhớ đợi điện thoại của anh. Tất cả những điều đó, từ nay về sau sẽ
không xuất hiện nữa.
Tô Thích đón lấy chiếc áo khoác, quay lưng về phía
Ngụy Nhất để xỏ giày. Anh biết, Ngụy Nhất đang đứng sau, anh thậm chí còn có thể
tưởng tượng được khuôn mặt đầy vẻ đau khổ và thất vọng của cô. Anh cố làm ra vẻ
thoải mái, nói: "Nếu thây ở đây yên tĩnh, em có thể đến bất cứ lúc nào,
nhưng đừng làm nhiều món ăn như vậy... Trường học thì nhất định phải đến, thi
thoảng về nhà thăm bố mẹ".
"Anh, em sẽ nghe lời anh", giọng nói của
Ngụy Nhất nghẹn ngào, dường như phía sau nó còn ẩn giấu một câu nói nữa “ Em sẽ
nghe lời anh, liệu anh có thể không rời xa?”
Tô Thích đã xỏ giày xong, đứng thằng người, tay đặt
vào nắm cửa, mãi mà không mở được. Nghĩ ngợi hồi lâu, giọng nói như vang vọng
từ một nơi xa lắm: "Cô bé anh rất xin lỗi. Anh và Ngụy Trích Tiên đã quay
về với nhau rồi...".
Dừng lại một chút, anh lại nói: "Sau này, em hãy
tự chăm sóc bản thân, em cũng lớn rồi, đừng làm gì tùy tiện, đừng dùng bản
thân mình để trừng phạt người khác, như vậy sẽ khiến họ đau lòng... Sau này anh
vẫn là anh của em, mãi mãi là như vậy, nếu em gặp khó khăn thì hãy nói vói
anh, nếu giúp được, anh nhất định sẽ giúp".
Giọng nói của Tô Thích vừa dừng lại căn phòng yên lặng
tới nỗi chỉ cái kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng động, Ngụy Nhất ở phía
sau đang lặng lẽ nghe. Cuối cùng, Tô Thích cứng rắn nói: "Sau này đừng
đợi anh nữa. Nếu không có việc gì, buổi tối anh sẽ không gọi điện. Cô bé, em có
thể mắng anh không có trách nhiệm..”.
Vẫn hoàn toàn yên lặng.
Tô Thích không yên tâm, quay người lại nhìn cô. Ngụy
Nhất đang cúi đầu thật thấp, đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu
của cô, một xoáy tóc thật đáng yêu.
"Cô bé, em có hiểu không?", Tô Thích vẫn
không đành lòng, bước lại gần nâng khuôn mặt cô lên, nước mắt cô đã giàn giụa.
Khuôn mặt nhỏ xinh ướt nhèm vì nước mắt, cặp đồng tử
rệu rã phát ra những tia nhìn tuyệt vọng, cô đang cắn chặt môi để nó không phát
ra bất cứ âm thanh nào
Tô Thích kinh ngạc, khẽ tách miệng cô ra, hét lên:
"Cắn rách môi rồi! Mau mở miệng ra!", anh đưa tay ghì mạnh cô vào
lòng, lạc giọng, "Bé con, em làm vậy anh yên tâm sao được!".
Ngụy Nhất từ từ ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đẹp như
ngọc của Tô Thích đầy vẻ đau khổ, đôi mày rậm nhíu lại, không khóa được nỗi đau
thương, hố sâu ngăn cách dù có sâu đến mức nào cũng không thể sâu hơn nỗi đau
khổ đó. Ngụy Nhất nghẹn ngào: "Anh, anh đừng quá đau lòng".
Ngụy Nhất bỗng nhớ lại những lời mà Ngụy Trích Tiên đã
nói, Tô Thích căn bản là không yêu cô, anh ấy chỉ thương hại cô mà thôi.
Đã không yêu, có ở bên nhau cũng không cảm thấy vui
vẻ, nếu đã không vui vẻ, chi bằng để anh ấy thoải mái ra đi, đi tìm người có
thể đem lại niềm vui cho anh ây. Tô Thích đã yêu chị gái suốt mười năm, giờ họ
đã được ở bên nhau, cô có lý do gì mà khóc chứ.
Ngụy Nhất gắng nở nụ cười, nhưng nụ cười đó còn khó
coi hơn cả khóc, cô cố làm ra vẻ thoải mái, vui vẻ nói: "Anh vẫn còn ở đây
à? Anh xem, em vẫn gọi anh là anh mà, anh chỉ đi ra khỏi căn phòng này thôi, đi
làm, đi thăm chị.. chẳng có gì thay đổi cả, anh đừng buồn nữa. Chỉ là anh
trai cũng không có gì không tốt, sau này anh là anh rể của em rồi, la người
thân,