
Ngụy Nhất phá hỏng.
Trâu Tướng Quân rủa thầm đồ ngốc nghếch này thật không
hiểu phong tình, nhưng anh cũng chẳng có lý do gì để nổi cáu. Anh tỏ vẻ bất cần
nhìn lên bầu trời, lòng thầm suy tính, bỗng cảm thấy căng thẳng trước cặp đồng
tử của Ngụy Nhất khi cô đang chăm chú nhìn mình. Căng thẳng là cảm xúc thiếu
hụt nhất trong suốt hơn hai muơi
năm qua của Trâu Tướng Quân, giờ đây bỗng xuất hiện, anh cảm thấy nó thật mới
lạ, thầm vui sướng trong lòng.
Sắc mặt của Ngụy Nhất đã lộ rõ vẻ khó chịu, bấy giờ
Trâu Tướng Quân mới khẽ hắng giọng nhưng càng căng thẳng hơn, mãi anh mới thốt
nên lời: “Mệt chưa? Kiếm chỗ nào ngồi nghỉ một lát nhé?”.
Ngụy Nhất lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, thấy
anh ta nói năng dịu dàng hiếm thấy, thầm nghĩ chắc tên lưu manh này có ý đồ đen
tối! Thế là cô càng thể hiện nét mặt khó chịu, nói: “Không mệt, rốt cuộc anh
muốn nói gì? Nói đi!”.
Trâu Tướng Quân cảm thấy đã bị cô gái này nhạo báng
nên thấy bực tức, buột miệng nói: “ Anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh”.
“Hả????” Ngụy Nhất kinh ngạc thất sắc tưởng tai mình
có vấn đề.
Trâu Tướng Quân vốn không còn là một thiếu niên ngây
thơ ngờ nghệch nữa, lời nói vừa thốt ra liền cảm thấy thoải mái, lấy lại được
thần khí trước đó, tự cao tự đại nhìn cô, nói lại một lần nữa: “Hãy là người
phụ nữ của anh!”.
“…”Lần này thì Ngụy Nhất đã nghe rõ nhưng cô lại ngờ
rằng đầu óc anh ta có vấn đề, ngoác miệng hình chữ “O”, hai mắt trợn tròn hết
cỡ.
Trâu Tướng Quân thấy sắc mặt có nhiều biến đổi nhưng
nhanh chóng thật đáng yêu, gió xuân lướt qua mái tóc cô phảng phất mùi dầu gội
thanh khiết, nó khiến đôi mắt anh dịu dàng, trái tim anh mềm yếu.
“ Được không?”, không kiềm chế được nữa, anh cúi hẳn
người xuống để có thể ngang tầm nhìn với cô. Đây là lần đầu tiên anh bày tỏ
lòng tôn trọng đối với một người phụ nữ-ngoài mẹ anh.
Ngụy Nhất vẫn giữ thái độ ngây ngô như vừa chịu một sự
kích thích mạnh, mãi vẫn chưa định thần được. Trâu Tướng Quân khẽ cười thành
tiếng, đưa tay nâng khuôn mặt, ngón tay cái khẽ mơn man trên má cô, hành động
đó có phần yêu thương pha chút cợt nhả. Ngụy Nhất kịp phản ứng, cô lùi lại về
phía sau. Trâu Tướng Quân không phiền lòng, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả
lời của cô.
“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”, Ngụy Nhất nói. Mặc dù
miệng nói thế nhưng ngữ khí cô lại không mang ý tứ xin lỗi.
Ngụy Nhất tự nhủ, tên Trâu Tướng Quân này thật chẳng
phải hạng người lương thiện gì, biết rõ mối quan hệ của mình với Tô Thích mà
còn chạy tới vung gươm cướp đoạt tình yêu. Anh ta nghĩ bản than có thể tùy tiện
chiếm đoạt tất cả những gì của Tô Thích ư? Anh ta đã đề cao bản thân quá rồi!.
Ngụy Nhất cảm thấy người đàn ông trước mặt thật đáng
ghe tởm, không muốn ở lại thêm một chút nào nữa, cô khẽ liếc qua thăm dò nét
mặt của Trâu Tướng Quân, rồi hướng tầm nhìn ra mặt hồ chậm rãi nói:
“Không việc gì nữa hả? Nếu thế thì tôi đi đây. Tôi
quen đường rồi, không cần tiễn, mời anh về cho. Sau này đừng đến tìm tôi nữa,
ngộ nhỡ bạn trai tôi nhìn thấy sẽ không hay. Con người, đáng quý nhất là sự
hiểu biết, anh phải hiểu rằng, có một số chuyện không phải cứ cậy tiền cậy thế
là có thể hoán đổi được. Dù anh có quấy rối, phiền nhiễu đến mức nào thì tôi
cũng không them nhìn anh một cách tử tế đâu.”
Nói đến đây, Ngụy Nhất không thèm để ý tới Trâu Tướng
Quân đang ngây người như tượng gỗ, cô quay người bước đi, vừa di vừa nói:
“Tôi tự cảm thấy mình bé nhỏ, vốn không đáng để lọt
vào tầm mắt của đại thiếu gia họ Trâu, nhưng tôi cũng có trái tim, suy nghĩ,
nhân cách và tình cảm. Trước tiên, bản than phải có tự trọng thì mới học được
cách tôn trọng người khác. Tôi là mẫu người phụ nữ của Tô Thích, hôm nay là như
vậy, sau này cũng vẫn thế, chỉ cần anh ấy không rời xa tôi thì tôi mãi mãi là
người của anh ấy. Bất cứ ai cũng không thể thay đổi được điều đó, bao gồm cả
anh, à không, đặc biệt là anh không thẻ thay đổi được, bởi tất cả những gì anh
có trong con mắt của người khác là vô cùng quý giá, là báu vạt hiếm có, là
những thứ mà cả đời họ đeo đuổi, nhưng với tôi, chúng lại nhẹ tựa long hồng.
Không phải tôi đang muốn hạ thấp anh, tôi không có quyền đó, tôi chỉ muốn anh
biết rằng, không phải bất cứ thứ gì, nếu anh muốn, chỉ cần ngoắc ngón tay là có
ngay được. Trai tim tôi không lớn, cũng chẳng cao siêu xa vời, nhưng anh sẽ
không bao giờ có được..”
Câu nói thật dài này là những điều cô ấp ủ trong lòng
suốt bao ngày qua khi bất bình thay cho Tô Thích. Giờ đây cô thẳng thắn nói hết
suy nghĩ của mình để báo thù cho Tô Thích, như thế trái tim cô mới cảm thấy vui
vẻ.
Một câu nói, phải đi rất lâu mới nói hết được.
Trâu Tướng Quân đứng yên, nghe giọng nói thanh, nhẹ
nhàng nhưng không có chút ấm áp nào của Ngụy Nhất dần xa. Xa tới nỗi không còn
nghe rõ nữa nhưng vẫn còn vang vọng bên tai.Đây là lần đầu tiên trong đời, Trâu
Tướng Quân bị phụ nữ từ chối.
Anh không tự phụ, biết rõ Ngụy Nhất sẽ không nhận lời
ngay nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn cự tuyệt, không để cho anh có một con
đường lui như vậy. Lý